Danh sách chương

Thật Thiên Kim Là Toàn Năng Đại Lão

Chương 635: Chuyện xưa năm đó, tự chuốc lấy nhục

Sắc mặt Ngọc Thiệu Vân bất chợt thay đổi, giọng ông lạnh hẳn đi: “Mẹ, mẹ quá đáng rồi đấy.”
Công dân bậc ba của Thế Giới chi thành thì có khác gì nô lệ đâu?

Mặc dù khoa học kỹ thuật của Thế Giới chi thành rất phát triển những chế độ giai cấp còn nghiêm ngặt hơn thời kỳ vương triều cũ.
Những người có phong hiệu quý tộc hoặc chiến công được gọi là bậc một, dân thường là bậc hai, nô lệ là bậc ba.

Cư dân cấp cao có thể tùy ý xử lý cư dân cấp thấp.
Con trai của ông và Phó Lưu Huỳnh sao có thể trở thành công dân bậc ba được?

“Mẹ quá đáng?” Bà cụ Ngọc đập chuỗi tràng hạt lên bàn đánh “bốc” một tiếng, vô cùng gi1ận dữ: “Nó hại con hôn mê bao lâu? Ba năm đấy!”
“Nếu không phải Viện hiền giả đích thân ra tay thì con còn sống được đến bây giờ không?”

Ngọc Thiệu Vân hít sâu một hơi: “Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, cho dù cô ấy có giết con thì con cũng không trách cô ấy.”
Mặc dù một giây trước khi nhắm mắt, đúng là ông ấy đã nhìn thấy Phó Lưu Huỳnh bỏ ông mà đi.

Chuyện sau đó ông không biết gì cả, bởi vì ông đã nằm liệt giường suốt ba năm.
Bệnh viện xác nhận ông đã chết não. Chết não là tình trạng mất chức năng toàn bộ não, bao gồm cả phần thân não không thể hồi phục.
Chẩn đoán chết não tương đương với việc tuyên bố một người đã chết.

Thuật luyện kim cũng không cứu lại được.
Là một vị hiền giả của Viện hiền giả đích thân ra tay, dùng năng lực đặc biệt mới cứu được Ngọc Thiệu Vân tỉnh lại. Nhưng sau khi ông tỉnh lại, Phó Lưu Huỳnh đã biến mất.
Thời gian cũng đã qua ba năm. Bà cụ Ngọc nói vì Phó Lưu Huỳnh phản bội ông nên đã rời khỏi Thế Giới chi thành.
Ngọc Thiệu Vân không tin. Ông muốn ra khỏi thành, đi tìm bà.
Nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua, dưới sự giám sát toàn diện của ông cụ và bà cụ Ngọc, đừng nói là ra khỏi Thế Giới chi thành, đến cả bốn lối đi ông cũng không thể nào tiếp cận được. Ông bị ép kết hôn, bị ép kéo dài hương hỏa của gia tộc họ Ngọc.
Bị ép từng bước nắm quyền lực, tranh giành chém giết. Mãi đến năm ngoái, ông cụ Ngọc qua đời, ông đánh bại người cạnh tranh cùng thế hệ cuối cùng rồi ngồi lên vị trí đại gia trưởng.

Đến lúc này mới không ai có thể ngăn cản ông được nữa.

Nhưng điều Ngọc Thiệu Vân không thể ngờ là lúc ông đến quê hương mà Phó Lưu Huỳnh đã nhắc đến – thành phố Hộ nước Hoa thì lại không tìm thấy người, chỉ tìm thấy mộ. Hồng nhan đã hóa xương khô.
Chẳng còn sót lại gì.

Cũng chính lần này ra khỏi thành, Ngọc Thiệu Vân mới biết Phó Lưu Huỳnh đã sinh ra một đứa con.
Nhưng ông ở nước Hoa suốt một tháng mà chẳng tìm được Phó Quân Thâm, chỉ biết anh là sếp tổng của một tập đoàn. Xuất sắc hệt như Phó Lưu Huỳnh.
Bởi vì chiều không gian của Thế Giới chi thành hoàn toàn khác bảy đại lục và bốn đại dương, lối đi không ổn định như giới cổ võ.  Thế nên ra khỏi thành thì dễ nhưng vào thành rất khó.
Hàng năm, chỉ có hai thời điểm có thể vào Thế Giới chi thành từ Trái đất. Thời gian không còn kịp nữa, Ngọc Thiệu Vân buộc phải quay về thành trước.
Lần này, sau khi sắp xếp lại toàn bộ công việc của gia tộc, ông chuẩn bị đi một chuyến nữa.

“Mẹ, chuyện này không thể thương lượng.” Ngọc Thiệu Vân lạnh lùng nói: “Con không chỉ muốn đón nó về mà con còn muốn bồi dưỡng nó.”
Bà cụ Ngọc vô cùng tức giận: “Con còn muốn để nó làm người thừa kế à? Mẹ nói cho con biết, chỉ cần mẹ còn sống thì không đời nào có chuyện đó!” 

“Con xin lỗi.” Ngọc Thiệu Vân chỉ mím môi.
Ông vẫy tay, gọi một đội hộ vệ tới, hờ hững căn dặn: “Coi chừng lão phu nhân.” Bà cụ Ngọc giận đến mức hét lên: “Ngọc Thiệu Vân!”
Thấy sau khi tỉnh lại, suốt hai mươi năm qua Ngọc Thiệu Vân không nhắc đến Phó Lưu Huỳnh, bà cụ Ngọc ngỡ con trai mình chịu tổn thương nên đã hiểu thấu, không ngờ nó chỉ đang che giấu.

Lần này vừa mới ngồi vững trên ghế gia trưởng, hắn liền không kìm được mà bộc lộ bản tính thật sự.

Thật đúng là — đứa con ngoan mà bà ta vẫn luôn dạy dỗ nên người đấy.

Che giấu kín đáo thật đấy.
Nhưng mệnh lệnh của đại gia trưởng có quyền uy tuyệt đối, dù bà cụ Ngọc là bậc bề trên nhưng cũng không thể phản kháng. Hộ vệ phong tỏa nơi ở của bà cụ Ngọc.
Ngọc Thiệu Vân rời khỏi ban công lộ thiên, đi xuống lầu thì đụng phải mấy người. Người phụ nữ xinh đẹp dẫn đầu hành lễ với ông, mỉm cười dịu dàng: “Đại gia trưởng.”
Ngọc Thiệu Vân chỉ lạnh nhạt gật đầu rồi rời đi ngay. Bàn tay người phụ nữ cứng đờ nhưng nhanh chóng khôi phục lại như thường, bà ta mỉm cười lần nữa: “Cung tiễn đại gia trưởng.”
Ngọc Thiệu Vân đã dẫn theo thị vệ đi xa. “Phu nhân.” Người hầu gái đi sau lưng người phụ nữ có chút căm giận: “Người sắp gả vào gia tộc họ Ngọc được hai mươi năm rồi, còn sinh con trai trưởng cho đại gia trưởng những đại gia trưởng vẫn nhớ nhung người phụ nữ không rõ lai lịch đó.”

“Ngày trước đại gia trưởng có thể tỉnh lại cũng là nhờ người thuyết phục Viện hiền giả, sao đại gia trưởng có thể như vậy chứ?”

Thực sự quá bất công.
Người phụ nữ chỉ cười dịu dàng, dáng vẻ không hề để tâm: “Không sao, chúng ta đi thăm lão phu nhân thôi.” 

**

Châu âu.

Cơn sóng gió mua bán luận văn đã làm rúng động toàn bộ giới học thuật.
Ngoài Trung tâm vật lý quốc tế, mấy tổ chức có liên quan đến học thuật khác cũng đều bị thanh tẩy một lượt từ trên xuống dưới.

Không điều tra thì thôi chứ một khi đã tra chỉ có cho ra kết quả đáng giật mình.
Quả thực đã dính dáng đến không ít thế lực quyền thế, tứ đại tài phiệt châu âu ít nhiều gì cũng có dây dưa. Nhưng chuyện này là do Tập đoàn Venus phụ trách.
Doanh Tử Khâm đã đồng ý lời mời của Hickman, tới cơ sở thí nghiệm mới xây. Cơ sở thí nghiệm rất lớn, song hiện tại chỉ có chưa đến tám mươi nghiên cứu viên đang tiến hành thí nghiệm. Sau khi tham quan toàn bộ cơ sở thí nghiệm, hai người trở về văn phòng.
“Em Doanh, khi nào tôi chết, cơ sở thí nghiệm này phải dựa vào em rồi.” Hickman vỗ vai cô gái: “Đây là một cuộc kháng chiến trường kỳ đấy.”  Ánh mắt Doanh Tử Khâm khẽ dao động: “Giáo sư, đừng bi quan như vậy.”
Sinai đứng bên cạnh chợt mở miệng: “Cô nhóc, tôi cảm thấy kiểu gì cũng phải nghiên cứu một trăm năm.”

Đi đến một thiên hà khác và đi đến một vũ trụ khác là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Với trình độ khoa học kỹ thuật của Thế Giới chi thành, phi thuyền vũ trụ chở người mới chỉ bay ra khỏi dải ngân hà. Mà vũ trụ rộng lớn này lại có thể có đến hàng trăm tỷ thiên hà.
“Đúng rồi, giáo sư.” Doanh Tử Khâm liếc nhìn Sinai một cái: “Giáo sư đừng thấy con nhóc này nhỏ mà xem thường nó.

Nó có hứng thú với vật lý lắm, còn tự tay lắp ráp một cái đồng hồ thông minh rồi đấy ạ.” 

Hickman nghe vậy cũng hào hứng hỏi: “Đồng hồ thông minh? Đâu tôi xem nào.”
Sinai vui vẻ thể hiện cho Hickman xem các chức năng của đồng hồ thông minh. Hickman há hốc miệng: “Giỏi! Giỏi quá! Nhất định là nhóc rất giỏi vật lý.

Nào, tôi muốn thảo luận với nhóc mấy vấn đề.”
Nụ cười trên mặt Sinai lập tức biến mất: “Tôi không thích vật lý.”

“Không thích vật lý ư? Sao nhóc lại có thể không thích vật lý?”  Hickman không tán thành: “Vật lý là kết tinh trí tuệ của nhân loại, nó vừa đáng yêu vừa đẹp đẽ mà!” Sinai: “……”

Cô ấy ném ánh mắt cầu cứu về phía Doanh Tử Khâm nhưng Doanh Tử Khâm lại làm như hoàn toàn không trông thấy. Cô đang đọc tài liệu về các thế lực lớn ở Thế Giới chi thành, hai hàng lông mày nhíu chặt.  Tài liệu chỉ rõ Ngọc Thiệu Vân đã kết hôn với một người phụ nữ của Viện hiền giả, hơn nữa còn sinh được một người con trai.
Bây giờ con của hai người họ đã mười tám tuổi, là một trong những ứng viên cạnh tranh vị trí đại gia trưởng đời tiếp theo. Cậu ta chỉ nhỏ hơn Phó Quân Thâm năm tuổi.
Thế Giới chi thành quả thực rất nguy hiểm.  Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Giáo sư.” Trợ lý bước nhanh tới, thấp giọng nói: “Vị tiểu thư Elizabeth của gia tộc Laurent kia lại tới ạ.” 

Hickman phẩy tay: “Bảo cô ta biến đi.”
Hickman chẳng mấy khi ăn nói cục cằn, có thể thấy lần này ông ấy đã tức giận như thế nào.  Trợ lý hiểu ý, lui ra ngoài, đi tới cửa nói: “Tiểu thư Elizabeth, một lần cuối cùng, giáo sư sẽ không đồng ý đầu, đừng tự chuốc lấy nhục nữa.”

Mặt Elizabeth tái mét: “Anh, tôi…”

Trợ lý đóng cửa đánh rầm một tiếng.
Elizabeth tức đến run cả người: “Cô gái người Hoa kia! Không phải chỉ là một bài luận văn thôi à? Có phải là cô ta không thể viết nữa đâu?”  Mỗi bên nhún nhường một bước thì có gì không tốt mà nhất định phải chèn ép đến cùng?
Brewer đi cùng cô ta cũng rất bất mãn, ông ta hơi dừng lại rồi nói: “Elizabeth, chúng ta đi tìm quản gia Jobe, xin được gặp chủ nhân.” “Gặp chủ nhân?” Hai mắt Elizabeth đỏ hoe: “Bố, chủ nhân sẽ không quan tâm đâu.” “Có mà, đến lúc đó, bố sẽ nói là bố giúp con mua bài luận văn này, con không biết chuyện gì hết.” Brewer suy nghĩ một chút rồi quyết định: “Dù thế nào đi chăng nữa, những chiến công và vinh dự của con ngày trước sẽ không bị xóa đi đâu.”  Thực ra câu này không hề sai. Nếu năng lực của Elizabeth kém một chút thì ban đầu Xander đã không chọn tư liệu của cô ta trong số mười mấy hậu bối. Brewer cũng rất hối hận.
Nếu biết chuyện sẽ bại lộ, bọn họ đã chẳng cần bỏ ra một số tiền lớn để đi mua luận văn.  Nhưng mấy vị thiếu gia, tiểu thư khác trong cùng thế hệ của Laurent gia tộc, ai nấy đều không hề kém cạnh, đều đang nhìn chằm chằm vào vị trí kia.

Thế nhưng, nói thế nào đi nữa, Elizabeth dù sao cũng mang họ Laurent — người trong nhà, chung quy vẫn sẽ có chút thiên vị.

Elizabeth khẽ mấp máy môi.

Đúng vậy, bây giờ cũng chỉ còn một cách này.
Hai người nhanh chóng ngồi máy bay trở lại Firenze, đến tìm Jobe.

 “Là như vậy, Jobe đại nhân.” Brewer lộ vẻ áy náy, giọng điệu cẩn trọng: “Tôi không hiểu rõ học thuật giới, cho nên tự ý chủ trương, mua một bài luận văn cho Elizabeth. Không ngờ lại khiến tiền đồ của con bé bị ảnh hưởng.”

Jobe nhíu mày, giọng nghiêm lại: “Mua luận văn? Đây là phạm pháp.”

“Jobe đại nhân, đều là tôi, người làm cha này không hiểu chuyện.” Brewer cười gượng, cố gắng làm dịu không khí, “Tôi chỉ nghĩ như vậy có thể giúp được con gái mình. Ngài có thể hay không nói với chủ nhân, để hắn liên hệ lại với vị nghiên cứu viên hạng nhất trong dự án hàng không mẫu hạm vũ trụ?”

Doanh Tử Khâm và Hickman tuy có quen biết, nhưng quan hệ e rằng còn chưa thể thân mật đến mức như vị nghiên cứu viên kia.

Hết Chương 635: Chuyện xưa năm đó, tự chuốc lấy nhục.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page