Danh sách chương

Lưu Tường — vận động viên phá kỷ lục thế giới nội dung chạy vượt rào — đã trở thành thần tượng toàn dân. Sức ảnh hưởng của anh ta cực kỳ lớn, đến mức ở kỳ Đại hội Thể thao Toàn quốc lần thứ 10, chỉ riêng phần thi của anh ta mới khiến khán đài không còn một chỗ trống.

Lý Thiếu Long và Lâm Viễn Dao đều im lặng. Đúng vậy, nếu Lưu Tường thi đấu, chắc chắn sẽ có người sẵn sàng lặn lội đến tận Thâm Quyến để xem trực tiếp.

Lâm Viễn Dao nhìn Mộc Vũ đầy tin tưởng: “Vậy cô nói đi, giờ chúng ta nên làm gì?”

Mộc Vũ trầm ngâm một chút rồi dứt khoát ra lệnh: “Lý Thiếu Long, cô vào siêu thị mua một cái khay và vài chồng cốc giấy loại nhỏ. Chúng ta cần chuẩn bị đồ uống dùng thử miễn phí.”

Đôi mắt Lý Thiếu Long sáng rực lên, dứt khoát đáp một tiếng “Được!” rồi quay người chạy ngay vào siêu thị.

Mộc Vũ lại quay sang Lâm Viễn Dao: “Chờ Lý Thiếu Long quay lại, hai người chia nhau mời khách dùng thử, vừa mời vừa giới thiệu loại nước này hoàn toàn không chứa chất phụ gia, là loại nước thể thao lành mạnh nhất hiện nay. Nhấn mạnh thêm: nhập mã dưới nắp chai lên website, có cơ hội trúng vé xem Đại hội Thể thao Sinh viên Thế giới – trận có Lưu Tường tham gia.”

Lâm Viễn Dao lặng lẽ ghi nhớ từng lời. Mộc Vũ gật nhẹ đầu rồi xoay người bước đi. Lâm Viễn Dao bỗng giật mình nhận ra: Nãy giờ cô ấy luôn nói là “hai người”, chứ không phải “chúng ta”.

Lâm Viễn Dao vội vàng gọi với theo: “Cô đi đâu vậy?”

Mộc Vũ dừng bước, nhíu mày nói: “Cô trông hàng đi. Tôi đi xem bên lối vào khác, mấy người bên Ellie đang làm gì. Tôi thấy không yên tâm chút nào.”

Lâm Viễn Dao như bừng tỉnh. Nhưng rồi cô lại thoáng do dự, chỉ vào bộ váy đỏ rực rỡ trên người Mộc Vũ: “Nhưng với bộ đồ này, cô vừa ló đầu ra là người ta phát hiện liền đấy.”

Mộc Vũ khẽ cười: “Yên tâm, tôi có cách.”

Lâm Viễn Dao nhìn theo bóng Mộc Vũ rảo bước rời đi, trong lòng đầy nghi hoặc: Cách gì chứ? Từ sau vòng thi trước, ban tổ chức chỉ cho mỗi người mang theo một ít tiền mặt. Mọi loại thẻ ngân hàng hay séc đều bị cấm hoàn toàn.

Ngay cả việc vào siêu thị mua đồ, Mộc Vũ chắc chắn cũng chẳng đủ tiền trong người.

Nhưng Mộc Vũ không hề nói suông. Là một diễn viên, khả năng ứng biến nhanh – thậm chí là thay trang phục cấp tốc – cũng là một kỹ năng sống còn.

Cô đã quan sát kỹ. Bộ váy ngắn đỏ rực này có lót một lớp áo lót màu trắng bên trong. Chỉ cần lộn trái chiếc váy ra, ngay lập tức sẽ biến thành một bộ váy trắng gọn gàng.

Mộc Vũ bước vào siêu thị, tìm đến bảng chỉ dẫn nhà vệ sinh, chui vào một phòng vệ sinh đơn, nhanh chóng lộn trái chiếc váy ngắn đỏ rực đang mặc trên người rồi mặc lại. Chiếc áo yếm đỏ bên trong thì được cởi ra, cầm theo trong tay.

Ra đến bồn rửa, cô đứng trước gương, xõa tóc xuống. Năm ngón tay chấm nước, chụm lại làm lược, nhẹ nhàng vuốt qua vuốt lại vài lần, xóa sạch dấu vết buộc đuôi ngựa. Mái tóc dài thẳng mượt phủ xuống vai, tạo cảm giác mộc mạc, nhẹ nhàng.

Chỉ với vài động tác đơn giản, cô đã từ một SELL-GIRL quyến rũ nổi bật trong bộ váy đỏ rực, lột xác thành một cô nữ sinh mang vẻ ngây thơ pha chút gợi cảm, mặc áo phông trắng và váy trắng tinh khôi.

Mộc Vũ cố ý vòng ra một lối khác, lặng lẽ tiếp cận quầy bán hàng của nhóm Ellie từ phía bên hông, đứng bên kia lối đi dành cho người đi bộ. Cô quan sát kỹ: Ellie và các thành viên trong nhóm chia thành bốn quầy nhỏ, mỗi người đều đang cố gắng chào hàng. Vận may của họ cũng không tệ, xung quanh không có gian hàng đối thủ cạnh tranh, nên tình hình bán hàng vẫn khá thuận lợi.

Mộc Vũ nhìn lướt qua vài lượt, thấy nhóm Ellie chủ yếu dựa vào ưu đãi giá rẻ để thu hút khách. Điều này khiến cô tạm yên lòng, nếu họ chia nhỏ như thế thì tổng doanh số khó mà vượt qua nhóm của cô.

Cô đang chuẩn bị rời đi thì chợt khựng lại, trong lòng có cảm giác bất an. Nhíu mày quay đầu nhìn lại, ánh mắt lướt qua một vòng rồi đột nhiên dừng lại, cuối cùng cũng phát hiện ra điểm khác thường.

So với ba quầy khác, quầy của Ellie rõ ràng thu hút nhiều khách hơn hẳn.

Mộc Vũ nheo mắt lại, quan sát kỹ hơn, điều bất thường thứ hai cũng nhanh chóng hiện ra: Khách hàng trước quầy của Ellie hầu hết là nam giới, đa phần còn rất trẻ.

Cô lập tức nảy ra nghi ngờ, lui lại vài bước, vòng ra phía một góc khuất. Đúng lúc thấy một nam sinh vừa rời khỏi quầy Ellie, trên tay cầm túi đồ, cô liền cúi đầu, giả vờ vô tình đâm sầm vào người cậu ta.

Nam sinh ấy không cao lớn, bị va mạnh một cái, lập tức mất thăng bằng ngã xuống đất, túi đồ cũng rơi tung tóe.

“Đi đứng kiểu gì vậy?!” Cậu ta tức tối hét lên.

Mộc Vũ đã nhanh chóng ngồi xổm xuống, mái tóc dài rũ xuống che bớt nửa khuôn mặt. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm thẳng vào ánh nhìn giận dữ của cậu, nét mặt thoáng chút bối rối, hai má phớt hồng rất đúng lúc, giọng dịu dàng ngượng nghịu: “Xin lỗi, tôi vừa rẽ qua đây nên không để ý thấy anh.”

Vừa nói, cô vừa đưa đôi tay trắng nõn ra nhặt giúp cậu ta những món đồ rơi vãi, động tác gọn gàng, nhịp nhàng.

Sự bực bội trong lòng cậu thiếu niên như tan biến ngay lập tức. Người ta cũng đã xin lỗi rồi, lại là ở khúc cua, rõ ràng là không cố ý mà.

Cậu ta bật cười rạng rỡ, vội vàng đứng dậy, cùng Mộc Vũ nhặt đồ. Tay họ đôi lần khẽ chạm nhau, nhưng mỗi lần như vậy, Mộc Vũ đều nhanh chóng rụt tay lại, gò má càng lúc càng đỏ, cổ trắng dài nổi bật dưới ánh sáng, khiến cậu thiếu niên bất giác ngẩn ngơ.

Mãi đến khi Mộc Vũ đưa lại túi đồ trong tay cho cậu thiếu niên, miệng không ngừng nói “xin lỗi, xin lỗi!”, cậu ta mới như bừng tỉnh khỏi cơn mê, trong lòng bất giác trào dâng cảm giác tội lỗi, cứ như người sai là mình vậy. Cậu lắp bắp đáp: “Không… không sao đâu!”

Mộc Vũ ngẩng đầu lên, cười một cách e lệ rồi vội vàng cúi xuống, khiến cậu thiếu niên đứng đờ ra. Một cô gái vừa trong trẻo, vừa ngượng ngùng thế này, đúng là hiếm gặp.

Ánh mắt Mộc Vũ lập tức chú ý đến chai nước uống trong tay cậu ta, điều kỳ lạ là trên chai không hề có nhãn mác. Nhưng dựa vào hình dáng chai, cô nhận ra ngay đó chính là loại nước tăng lực mà nhóm cô đang bán. Cô tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi: “Đây là nước uống gì vậy? Sao lại không có nhãn hiệu?”

Cậu thiếu niên có vẻ ngại ngùng, gãi đầu chỉ về phía sau lưng, nơi có gian hàng đang bán hàng náo nhiệt: “Là từ gian hàng kia đó… Thấy đang có chương trình khuyến mãi, lại khát nước nên mua đại một chai.”

Mộc Vũ khẽ gật đầu, ngẩng lên mỉm cười với cậu, nụ cười như đóa hoa nở rộ trong nắng, dịu dàng và thu hút: “Khuyến mãi gì vậy? Nếu hấp dẫn thì chắc mình cũng phải mua mấy chai.”

Cậu thiếu niên như tìm được cớ để chia sẻ, có phần lúng túng nhưng hào hứng đáp: “À… là… là mấy cô ở gian hàng nói… mua nước thì được nhận chữ ký của họ… với lại còn…”

Mộc Vũ nhìn thẳng vào mắt cậu ta, dịu dàng hỏi tiếp: “Còn gì nữa?”

Cậu ta lại gãi đầu, cười ngượng ngùng, lưỡng lự một chút nhưng cuối cùng vẫn nói thật khi nhìn vào đôi mắt trong veo của cô: “Còn có mã số để rút thăm… trúng thì được… được hẹn hò với một trong mấy cô ấy một ngày.”

Cậu vừa nói vừa giơ chai nước lên, giải thích thêm: “Nhãn hiệu trên chai đã bị bóc ra rồi… Họ ghi số điện thoại và mã số của chúng tôi lại… Nếu trúng thì sẽ có người gọi điện thông báo.”

Hẹn hò một ngày? Mộc Vũ hơi sững người, ánh mắt vô thức nhìn về phía quầy của Ellie, nơi vẫn đông nghịt những cậu trai chen chúc. Trong lòng cô dấy lên một cảm xúc khó tả, có chút khinh thường, cũng có chút thừa nhận.

Dù gì thì từ góc độ tiếp thị mà nói, Ellie quả thật là một lính mới biết chơi liều và có thực lực. Những kẻ không màng thủ đoạn như thế… đôi khi lại leo lên rất nhanh.

Mộc Vũ đã lấy được thông tin mình cần. Cô mỉm cười cảm ơn cậu thiếu niên rồi xoay người định rời đi.

Nhìn bóng lưng uyển chuyển, thanh thoát của cô, cậu thiếu niên như gom hết can đảm, bất chợt gọi với theo: “Cô… cô có thể cho tôi xin số điện thoại không?”

Hết Chương 61: Thăm dò.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page