【Chỉ cần manh mối xuất hiện trong tầm mắt của ngài, ta sẽ lập tức đánh dấu nhắc nhở.】
【Ý nghĩa tồn tại của ta chính là giúp ngài có được hồn phách hoàn chỉnh, thoát khỏi một đời bệnh tật đeo bám.】
Lý Tùng La hơi ngạc nhiên, xoay xoay cây bút lông: “Chỉ vì mục đích này thôi sao?”
Nhưng lần này hệ thống không trả lời, đại điện lại chìm vào tĩnh lặng.
Tạ Phù Cừ, kẻ chẳng nghe thấy gì, ôm gối ngồi yên bên cạnh Lý Tùng La. Hắn ngồi bất động quá lâu, trên thái dương lại dừng lại một con bươm bướm màu tím u tối.
Lý Tùng La dùng bút lông đuổi con bươm bướm đi, xoay mặt Tạ Phù Cừ lại để quan sát cẩn thận — từ sau khi biết đây là loài bướm chuyên hút xác chết, nàng liền có chút lo lắng không biết Tạ Phù Cừ có bị chúng cắn hay không.
Trên xương mày và chóp mũi hắn còn vương lại những vảy phấn màu vàng nhạt từ cánh bướm, nơi cánh bướm vừa dừng lại để lại một mảng đỏ nhạt trên da.
Lý Tùng La đưa ngón tay xoa nhẹ qua vết đỏ ấy, màu hồng nhạt nhanh chóng biến mất. Nàng đưa trán mình chạm vào trán Tạ Phù Cừ, hơi thở của hắn rơi xuống má nàng khiến trong lòng bỗng nảy sinh một ý muốn hôn hắn.
Không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là đột nhiên muốn vậy thôi.
Ngày thứ ba, trong cung điện bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Khuê Mộc theo lệ cũ mở sẵn cổng Yêu thành, sắp xếp yến tiệc xa hoa, ca múa chào mừng, chuẩn bị đón mười bảy vị thành chủ của các Yêu thành khác đến dự.
Danh sách lễ vật dâng cúng được đưa đến tay Lý Tùng La từ sớm, nàng tiện tay lật qua, phát hiện trong đó có không ít “lễ vật” là mỹ nhân — có cả yêu tộc lẫn tiên tộc.
Nàng tò mò hỏi thị nữ: “Sao ta chỉ thấy có yêu và tiên, mà không ai mang nhân tộc đến cả?”
Thị nữ giải thích: “Đưa nhân tộc vào Yêu giới là đại kỵ, trong những dịp hội nghị công khai thế này, không có yêu nào dám mang nhân tộc ra làm vật trao đổi đâu.”
Lý Tùng La vẫn chưa hiểu: “Tại sao?”
Thị nữ đáp như lẽ đương nhiên: “Bởi vì Diệu Pháp Chính Đức Liên Hoa tiên quân vốn xuất thân từ nhân tộc —”
Lý Tùng La: “Nhưng các ngươi đều gọi hắn là tiên quân cơ mà.”
Thị nữ gãi gãi mặt: “Chỉ là cách tôn xưng thôi. Dù sao thì Diệu Pháp Chính Đức Liên Hoa tiên quân vốn dĩ vẫn là người, nhưng mọi người đều gọi là tiên quân.”
Lý Tùng La cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra được, bèn đốt giấy hỏi Tạ Phù Cừ.
Sau khi nhận được câu hỏi trên tờ hoàng chỉ, Tạ Phù Cừ nghiêng đầu, ngẩn ngơ: “Gì cơ? Lý Tùng La?”
Trong đầu hắn không biết đang xoay chuyển điều gì, cả người như rơi vào trạng thái treo máy. Lý Tùng La còn thấy con số hảo cảm trên đỉnh đầu hắn chập chờn vài lần, thoáng chốc còn biến thành một mớ ô vuông loạn xạ.
Phải mất một lúc lâu, hắn mới thoát khỏi tình trạng treo máy đó, con số trên đầu ổn định lại ở mức 60.
Hắn trả lời lại lần nữa: “Ta không biết, Lý Tùng La.”
Lý Tùng La đưa tay xoa đầu Tạ Phù Cừ, hắn không có phản ứng gì, ngơ ngác như một khúc gỗ.
Đúng lúc này, Khuê Mộc bước vào bẩm báo với Lý Tùng La rằng mười bảy vị thành chủ khác đã đến đại điện tiếp khách.
Gương mặt nửa người nửa sói của hắn ta hiện rõ vẻ lo âu, hạ giọng nói: “Mười bảy đại yêu sau khi đến mới biết chuyện chúng ta đổi vương — hiện giờ có năm vị ồn ào đòi rời đi, còn mười hai vị thì chưa lên tiếng, dường như muốn ngồi xem tình hình thế nào.”
Biểu cảm của Khuê Mộc rõ ràng không phải giả vờ.
Nhưng sự lo lắng của hắn ta cũng chẳng phải vì an nguy của Lý Tùng La. Một đại yêu cường đại thì đâu cần kẻ yếu phải bận tâm chuyện an toàn.
Điều hắn ta lo chính là lát nữa nếu các đại yêu thật sự giao đấu, ra tay nặng nhẹ chẳng kiêng dè, e rằng cung điện này sẽ bị đánh cho tan nát.
Đến lúc đó, lại là bọn họ phải gom tiền, gom nhân lực đi tu sửa.
Kho bạc của đại vương là tuyệt đối không được động vào, kẻ lần trước dám trông mong đại vương xuất tiền từ kho để xây suối nước nóng, đã bị tiền nhiệm đại vương đem đi nấu chín làm bữa khuya rồi.
Khuê Mộc thật sự không muốn trở thành bữa khuya của tân đại vương.
Lý Tùng La rút tờ danh sách mà mình đã chép hai hôm trước, ra lệnh cho Khuê Mộc dẫn đường đến đại điện tiếp khách.
Tiền nhiệm đại vương Giao Long hiển nhiên là kẻ chỉ biết hưởng lạc cho riêng mình. Bởi Lý Tùng La nhận ra, cung điện dùng để tiếp khách xa không bằng nửa phần xa hoa so với tẩm cung và hành cung suối nóng.
Cung điện này thậm chí có hơn nửa không gian chẳng có mái che, toàn là lộ thiên. Vương tọa của Bạt Thiệt Yêu Quân đặt trong phần có mái che, còn mười bảy chiếc ghế dành cho khách lại bày ở phần không có mái.
You cannot copy content of this page
Bình luận