Danh sách chương

Lời tuyên bố của Thiên Hậu như một làn sương băng giá tràn qua khắp Thiên Cung, khiến lòng người ngột ngạt. Mệnh lệnh “Tịnh hóa tại Thanh Tâm Đàm ba ngày ba đêm” không khác gì một bản án thử lửa, ẩn giấu phía sau vẻ công chính là những lớp sóng ngầm quyền mưu, vừa kiểm nghiệm, vừa trừng phạt. Ai trong Thiên Cung mà chẳng biết Thanh Tâm Đàm, linh tuyền cổ ngọc được vạn vật tôn sùng là thánh địa tịnh hóa, cũng là nơi nổi danh bởi sức mạnh linh khí khắc nghiệt, từng khiến không ít tiên nhân trẻ tuổi tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch đảo loạn, thậm chí hồn phi phách tán. Huống hồ, người chịu thử thách lần này lại là một tiên tử mang dấu tích ma khí, xuất thân bất minh từ Thâm Uyên Cốc – nơi bị thế gian kiêng kỵ hàng đầu. Và giữa ánh nhìn chăm chú của bao tiên quan, giữa gió trời rít nhẹ bên cánh đài ngọc, Tô Mộc Dao vẫn bình thản cúi mình, chấp nhận thử thách không một chút do dự. Không phải nàng không biết hiểm nguy, mà bởi nàng đã quen sống giữa hoài nghi và bóng tối, chỉ có đối diện và bước qua mới là cách duy nhất để tồn tại và xứng đáng với sự sống mới nơi tiên cảnh này.

Ngay sau khi lễ khảo nghiệm kết thúc, Huyền Thanh đã đến gặp nàng trong lầu ngọc của Tiên Lâm Uyển. Gió thổi nhẹ qua những chấn song, mang theo mùi hương từ hoa đào cổ, nhưng sắc mặt của Đế Quân không hề nhu hòa.

“Ngươi không nên nhận lời Thiên Hậu,” Huyền Thanh cất giọng trầm ấm, nhưng ẩn chứa lo lắng hiếm thấy. “Thanh Tâm Đàm là nơi chỉ dành cho những kẻ đã nhập cảnh kim đan trở lên. Ngươi mới ổn định linh mạch, không có người bảo hộ, nếu linh lực trong đó phản chấn, ngươi…”

Tô Mộc Dao khẽ lắc đầu, mái tóc đen mượt phất nhẹ như làn khói. “Ta biết chứ, nhưng nếu ta từ chối, thì mãi mãi ta vẫn chỉ là ‘người mang theo ma khí từ Thâm Uyên Cốc’ trong mắt họ.”

Nàng nhìn người, ánh mắt bình thản nhưng sâu như hồ thu: “Ta đã từng chết một lần rồi, Huyền Thanh Đế Quân. Mạng này, nhờ người mà sống lại. Vậy nên ta không thể sống một đời cúi đầu.”

Huyền Thanh lặng im hồi lâu, cuối cùng chỉ để lại một câu: “Nếu gặp nguy nan, hãy niệm danh ta. Cho dù lệnh cấm cỡ nào, bổn quân cũng sẽ phá lệ.”

Rạng sáng hôm sau, sương mù chưa tan, Tô Mộc Dao đã một mình đi đến Thanh Tâm Đàm.

Nơi ấy nằm ẩn trong dãy Linh Mẫn sơn, bao quanh bởi ngàn trùng mây trắng và rừng bạch mai. Hồ nước trong vắt như pha lê, không một gợn sóng, phản chiếu cả bầu trời rộng lớn như một tấm gương của thiên địa. Từng dòng linh khí dày đặc như sương tuyết phủ kín mặt hồ, mờ ảo đến mức khiến người ta có cảm giác nơi này không thuộc về nhân gian.

Một vị tiên quan áo trắng đứng nơi lối vào, mặt không biểu tình: “Mộc Dao Tiên Tử, sau khi vào trong, trong ba ngày ba đêm không được phép ra ngoài. Nếu linh lực rối loạn mà không chịu nổi, sẽ phải tự cứu lấy mình. Không ai được phép can thiệp.”

Tô Mộc Dao chỉ nhẹ gật đầu. Nàng hít sâu một hơi, rồi bước qua ranh giới giữa cõi bình thường và thánh địa linh lực. Ngay giây phút thân thể tiếp xúc với linh khí trong hồ, nàng cảm thấy như bị ngàn vạn sợi tơ băng giá quấn chặt. Mỗi luồng linh lực nơi đây không chỉ tinh thuần mà còn sắc bén như kiếm, điên cuồng tìm cách xâm nhập, khuấy đảo, tẩy rửa tất cả những gì không thuần khiết. Mà trong người nàng, lại mang theo ma khí dù đã tịnh hóa phần lớn, nhưng vết tích vẫn còn như một vết nhơ khó xóa. Nỗi đau như từng ngọn lửa thiêu đốt kinh mạch, nhưng nàng vẫn ngồi xuống, nhập định.

Ba ngày ba đêm trôi qua trong vô thức. Bên ngoài, trời thay ba lần nắng, ba lần mưa, nhưng bên trong hồ, chỉ có sương mù, tiếng gió hú, và thân ảnh gầy mảnh ngồi bất động giữa tâm hồ. Tô Mộc Dao cảm thấy bản thân như đang bị xé toạc từng lớp da thịt, nhưng linh hồn lại dần sáng tỏ. Nàng không chỉ chịu đựng mà nàng còn học cách điều hòa dòng linh khí. Tựa như một cánh buồm yếu ớt nhưng biết lợi dụng chiều gió, nàng uốn mình theo nhịp điệu của hồ linh, để linh lực thấm dần vào xương tủy, từng chút, từng chút một tái cấu trúc lại kinh mạch và thần hồn.

Nỗi đau khiến thời gian mất đi ý nghĩa. Có những lúc nàng thấy như bản thân tan rã thành từng mảnh ánh sáng, bay lạc giữa một cõi mênh mang không định hình. Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, nàng thấy lại những ký ức không thuộc về mình, những mảnh vụn của nguyên chủ, những giấc mộng rơi vãi, những tiếng gọi mơ hồ từ tiền kiếp.

Một bóng hình mờ ảo trong làn nước, một nữ tử tóc bạc, trên trán khắc ấn mộc thần. Nàng ta quay lại nhìn Tô Mộc Dao, ánh mắt như thấu suốt muôn kiếp nhân sinh. Giọng nói vang vọng như từ ngàn năm trước: “Kế thừa huyết mạch Mộc Linh tộc, ngươi… rốt cuộc sẽ đánh thức điều gì?”

Tô Mộc Dao không rõ, nhưng nàng biết: máu trong người nàng đang lay động. Linh căn của nàng, vốn đã bị ma khí ăn mòn từ Thâm Uyên Cốc, nay như được rửa sạch hoàn toàn, hé lộ một tầng tầng vân mạch mới kỳ dị và mỹ lệ như hoa văn cổ thần. Một loại linh cảm dị thường dâng lên trong tim rằng: nàng không chỉ là một tiên tử, mà là cánh rừng đã ngủ yên ngàn năm, nay đang bắt đầu đâm chồi nảy lộc giữa biển lửa.

Bên ngoài Thanh Tâm Đàm, Huyền Thanh vẫn đứng lặng lẽ. Trong ba ngày, hắn không rời khỏi nơi này nửa bước. Mỗi khi linh khí bên trong đột ngột biến động, hắn lại siết chặt nắm tay, mắt lóe tia thần quang, chỉ chực xông vào.

Trên một đỉnh núi xa hơn, Lăng Thiên Thánh Quân khoanh tay đứng giữa mây trắng. Ánh mắt hắn sâu như vực, dõi vào sương mù bao phủ hồ linh. Lúc đầu, hắn đến chỉ để quan sát một biến số thú vị. Nhưng khi cảm nhận được từng đợt linh khí dao động khác thường, hắn bắt đầu nhận ra… đây không phải chỉ là một tiên tử tu luyện, mà là một mầm cổ linh đang tự khai thiên mở mạch. Hắn không can thiệp. Chỉ quan sát. Nhưng ánh mắt hắn, từ lạnh lùng chuyển sang nghi hoặc, rồi tán thưởng. Hắn đã thấy nhiều kẻ mạnh, nhưng chưa từng thấy ai trong ba ngày có thể điều hòa được linh khí tại Thanh Tâm Đàm lại càng chưa từng thấy một người mới tu luyện lại có thể khiến hồ linh “dịu đi” như vậy.

Khi tia sáng đầu tiên của ngày thứ tư rọi xuống mặt hồ, một cột ánh sáng xanh ngọc từ trung tâm Thanh Tâm Đàm bỗng bùng lên. Sương mù lập tức tan biến, vạn vật như được rửa trôi tạp chất. Một đóa hoa mộc cổ trắng ngà nở rộ trên mặt hồ, vô thanh vô tức. Tô Mộc Dao đứng giữa trung tâm ánh sáng. Vạt váy trắng dính nước nhưng không giấu nổi khí tức cường đại đang lan tỏa. Trên trán nàng, một ấn ký mờ nhạt hiện ra một mầm ấn linh huyết. Trong ánh mắt nàng giờ đây có sự tĩnh tại của người từng bước ra từ tử sinh, linh lực trong người tựa suối nguồn, không còn tạp chất, chỉ còn thuần túy và sinh khí mạnh mẽ.

Tô Mộc Dao từ từ kẽ mở ánh mắt, ánh sáng trong suốt còn vương trên làn da nàng như lớp sương mai lấp lánh. Nàng đã vượt qua, không chỉ tịnh hóa linh lực, mà còn cảm nhận được sự thức tỉnh từ sâu trong linh hồn một cánh cửa vô hình nào đó vừa khẽ mở ra.

Hết Chương 6: Thanh Tâm Đàm.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    SHCaLa

    Truyện nữ quyền hả bạn?

Trả lời

You cannot copy content of this page