Hóa ra, người muốn dẫn ta đến một nơi trong thế giới này gọi là “công viên giải trí.”
Lần đầu tiên, ta thấy mẫu thân vui vẻ đến như vậy.
Người không còn là phụ nhân từng bị giam cầm trong phủ, mỗi ngày đều lo lắng cho tương lai của Lục phủ nữa.
Thế nên, ta khẽ nói với hệ thống:
“Vậy hãy để ta biến mất cùng thế giới.”
Mẫu thân dẫn ta chơi tàu lượn siêu tốc, ăn kem.
Lúc người xếp hàng mua trà sữa cho ta, một nam tử bất ngờ xuất hiện từ sau lưng ta.
Hắn trẻ tuổi, dáng vẻ tuấn tú, có chút lắp bắp nói với ta:
“Cô… cô khỏe không, cô là em gái của Đường Vân đúng không?”
Đường Vân là tên hiện tại của mẫu thân ta.
Ta cảnh giác nhìn hắn.
Hắn vội vàng xua tay:
“Đừng hiểu lầm, tôi không phải người xấu. Tôi là đồng nghiệp của chị cô.”
Mẫu thân từng giải thích với ta, “đồng nghiệp” nghĩa là người làm việc cùng với bà.
“Anh tìm chị ấy có việc gì?”
Nam tử gãi đầu:
“Một tháng trước, cô ấy bảo có chuyện muốn nói với tôi.”
Một tháng trước.
Ở thế giới này, đó hẳn là khoảng thời gian trước khi mẫu thân xuyên qua.
Ta hỏi hắn:
“Chuyện gì?”
Hắn đỏ mặt đến tận mang tai, còn ta thì đã hiểu ra.
12
Cha cưới tiểu thiếp đầu tiên khi ta vừa qua sinh thần mười tuổi.
Bên ngoài trống đồng vang trời, mẫu thân ôm ta, nước mắt lăn dài, nói:
“Ta sai rồi, ta sai rồi. Ta không nên tin hắn. A Bình, mẫu thân muốn về nhà.”
Ta, ở tuổi mười, đã hiểu chuyện.
Ta vuốt tóc mẫu thân, khẽ nói:
“Nhà của mẫu thân ở đâu? Con sẽ về nhà cùng người.”
Mẫu thân sững sờ một lúc.
Rồi người xoa má ta, nói:
“Thôi bỏ đi, bỏ đi, ta vẫn còn con.”
Nửa đêm sau hôn lễ, mẫu thân cùng ta nằm trên chiếc chiếu, nhẹ giọng kể về quê hương của người.
Người bảo, nơi ấy rất thú vị.
Không có vương công quý tộc, không có đại nhân áp bức, không có đám tôi tớ vây quanh, cũng chẳng có cái gọi là cao thấp quý tiện.
Điều quan trọng nhất, ở nơi ấy, nam nhân không được phép có tam thê tứ thiếp.
Mẫu thân nói, nếu có nam nhân nào dám tam thê tứ thiếp, nhất định sẽ bị bắt mà chửi đến ch*ết.
Ta ngây thơ đáp:
“Giống như phụ thân bây giờ phải không ạ?”
Mẫu thân nhìn ta chăm chú, nói:
“A Bình, con có muốn đổi một người phụ thân khác không?”
Ta gật đầu:
“Nếu mẫu thân không thích phụ thân, vậy thì chúng ta đổi một người khác.”
Người bật cười, nụ cười pha chút mơ hồ:
“Nếu có thể trở về, mẫu thân sẽ tìm cho con một người phụ thân khác.”
Dần dần, người nhắc đến một người.
“Nếu ta không xuyên qua đây, có lẽ A Bình của ta đã ra đời ở thời đại tươi đẹp ấy.”
Mẫu thân nói, người đó rất thú vị.
Lần đầu tiên người đi làm, đã để ý đến hắn.
Người học theo những câu chuyện cười trên mạng, chủ động theo đuổi hắn.
Khó khăn lắm mới có chút manh nha của tình yêu, kết quả lại xuyên qua đây, bị hệ thống ép buộc, phải nâng cao thiện cảm của phụ thân ta, cuối cùng lại yêu phụ thân ta.
Xem ra, người đó chính là nam tử trước mắt này.
Ta chỉ tay về phía mẫu thân xa xa, nói:
“Chị ấy ở đằng kia.”
Nam tử đỏ mặt, lúng túng nói:
“Không, tôi muốn nhờ cô mời cô ấy đến nhà hàng. Tôi… tôi muốn tỏ tình.”
“Một tháng trước, tôi biết cô ấy muốn nói gì với tôi. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn cảm thấy, những chuyện như thế này, nên là đàn ông nói ra mới phải…”
“Ồ…”
Ta lạnh nhạt đáp một tiếng:
“Tôi đồng ý giúp anh, nhưng anh thật lòng với chị ấy chứ?”
“Trời… trời đất chứng giám.”
Những lời như vậy, tai ta nghe mãi cũng muốn mọc kén.
Đúng lúc này, hệ thống lại vang lên trong đầu:
“Phát hiện dao động cảm tình trong thế giới hiện tại, quá trình dung hợp thế giới sắp bắt đầu.”
“Dung hợp thứ nhất: Lục Thừa. Kính mong ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.”
Ta chỉ ngưng lại trong khoảnh khắc, sau đó cười nói:
“Được thôi, tôi giúp anh. Nhưng với điều kiện, anh phải giúp tôi làm một việc.”
“Chuyện gì?”
“Chị tôi bị một người đàn ông…”
Ta cố uốn lưỡi, tập quen với ngôn ngữ thế giới này:
“…phụ bạc. Tên bạc tình ấy có khả năng tìm tới chị ấy. Anh có sẵn lòng giúp chị ấy đuổi ông ta đi không?”
Hắn sửng sốt.
Ta cứ tưởng hắn do dự, không khỏi cau mày.
Ai ngờ hắn nghiến răng đáp:
“Ai dám đối xử với Đường Vân như vậy!”
Hệ thống nhắc nhở:
“Chuẩn bị thả Lục Thừa vào trung tâm, lấy ký chủ làm điểm hội tụ.”
Ta kéo tay hắn, dẫn đến một góc khuất trong công viên giải trí:
“Anh cứ đánh, đánh ch*ết cũng không sao, tôi chịu trách nhiệm.”
13
Ta cùng nam tử đó… Ồ, hắn tên Tần Cận, vừa trở về.
Mẫu thân đứng ngây ra tại chỗ rất lâu.
Tần Cận vốn định rời đi, nhưng vừa rồi đánh người đã hả giận, chẳng hiểu sao lại đi theo ta trở về.
Khi thấy mẫu thân, mặt hắn lập tức đỏ ửng, đỏ đến vài phần không tự nhiên:
“Cô… trùng hợp quá…”
Mẫu thân ngẩn ngơ nhìn hắn rất lâu, mới chợt hoàn hồn, có chút căng thẳng vuốt lại lọn tóc:
You cannot copy content of this page
Bình luận