Con Nuôi Của Nhà Họ Bùi

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

“Cô nghĩ chị nuông chiều cô, thì cô có quyền lên mặt trước tôi sao?”

 

“Nói cho cùng, tôi mới là người nhà họ Bùi, có mối liên hệ máu mủ với chị. Cô chẳng qua chỉ là con nuôi, chẳng là gì cả!”

 

“Đừng tưởng tôi không biết, cô đang cố gắng ly gián, phá hoại mối quan hệ giữa tôi và chị, để chị chỉ còn là của một mình cô!”

 

Tôi nhìn anh, vô tội chớp đôi mắt to tròn.

 

Ôi trời, sao anh lại phát hiện ra rồi?

 

Thực sự, đúng là tôi nghĩ như vậy.

 

Nhưng làm sao tôi có thể thừa nhận đây? Nếu thừa nhận, chẳng phải tôi sẽ thành đứa trẻ hư sao?

 

Mà nếu chị biết, chắc chắn chị sẽ không còn thích tôi nữa.

 

Nước mắt tôi lưng tròng, tôi lắc đầu nguầy nguậy, những giọt lệ như những viên ngọc rơi xuống không ngừng.

 

“Anh Bùi Khiêm, em không có…”

 

“Em chỉ là một đứa trẻ mồ côi, được làm em gái của chị đã là hạnh phúc lắm rồi, sao em dám so sánh với anh?”

 

“Anh mới là em trai ruột của chị, em biết mà, em đều biết cả…”

 

“Em…”

 

Không biết có phải bị dáng vẻ khóc lóc của tôi làm xúc động hay không, nhưng vẻ mặt Bùi Khiêm chợt mềm đi đôi chút.

 

“Mộc Ân Nhiên, em…”

 

Ngay giây tiếp theo, tiếng gầm của chị Bùi Tương vang lên từ phía sau.

 

“Bùi Khiêm!!!”

 

“Chị đã nói bao nhiêu lần rồi, không được bắt nạt em gái!”

 

Tôi nức nở:

 

“Chị ơi, hu hu hu, không sao đâu mà…”

 

“Chỉ cần anh Bùi Khiêm không giận nữa, em thế nào cũng được ạ.”

 

Chị Bùi Tương liền nghiêm mặt:

 

“Em là em gái của Bùi Tương này, không ai được phép bắt nạt em!”

 

Từ sau lần đó, Bùi Khiêm hoàn toàn ghét tôi.

 

Nhưng với trí thông minh vượt trội, anh nhận ra rằng đối đầu trực tiếp với tôi sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì, thậm chí còn khiến người chị mà anh yêu quý nhất thất vọng.

 

Thế là anh đổi cách tiếp cận, từ ghét bỏ trở thành dính lấy tôi không rời, suốt ngày gọi “em gái” hết lần này đến lần khác, khiến tôi phát ngán.

 

Khi chị Bùi Tương đi công tác về, tôi định quấn lấy chị, năn nỉ chị ngủ cùng mình.

 

Bùi Khiêm lại chen ngang:

 

“Chị về rồi là em gái không thích anh trai nữa sao?”

 

“Anh cũng muốn ngủ chung với Ân Nhiên!”

 

Dù rằng tôi và Bùi Khiêm học cùng khối nhưng khác lớp, nhưng anh vẫn tìm cách chuyển sang lớp tôi, còn ngồi cùng bàn với tôi.

 

“Thưa cô giáo, em gái em nền tảng kém, em sợ em ấy không theo kịp chương trình, ảnh hưởng đến thành tích của lớp. Mong cô để em ngồi cạnh em ấy, em sẽ kèm cặp trực tiếp.”

 

Thậm chí, đến quản gia mới, ông Vương – một người đàn ông lớn tuổi lịch lãm và nhã nhặn, cũng bị anh lừa gạt.

 

“Cậu chủ đối xử với tiểu thư Ân Nhiên rất tốt!”

 

“Tôi không nói là người nào đang chèo con thuyền thanh mai trúc mã này đâu!”

 

Mỗi lần tôi định tố cáo những hành vi của anh thì lại đối diện với đôi mắt trong veo, đầy vẻ vô tội của anh ấy, tôi không cách nào tìm được bằng chứng.

 

Thôi được rồi, anh ấy đúng là cao tay, đi con đường “trà xanh” đến mức tôi – một “trà xanh” chính hiệu cũng không còn đường để đi!

 

12

 

Tôi thừa nhận, một khi con trai bắt đầu tỏ vẻ “trà xanh”, thì con gái chúng tôi chẳng còn đất diễn nữa.

 

Tôi tìm đến Bùi Khiêm, cố gắng muốn giảng hòa.

 

“Bùi Khiêm, rốt cuộc anh muốn thế nào đây?”

 

 “Anh có thể đừng bám lấy tôi nữa được không?”

 

 “Rõ ràng anh rất ghét tôi, tôi cũng chẳng ưa gì anh, vậy tại sao phải giả vờ như chúng ta thân thiết chứ?”

 

Bùi Khiêm chớp chớp mắt, đáy mắt thoáng hiện một tia cười nham hiểm, ép tôi vào góc tường.

 

“Không có mà, em là đứa em gái mà chị gái anh thích nhất, cũng chính là em gái của anh.”

 

“Anh đối xử tốt với em gái một chút thì sao chứ? Em gái mà nói vậy, thật khiến người ta đau lòng đấy.”

 

“Chẳng lẽ em gái chỉ thích chị gái, mà không thích người anh trai này sao?”

 

Anh ấy diễn quá đạt, nhưng nụ cười trên mặt lại khiến tôi lạnh cả sống lưng.

 

Tôi quay người định chạy, nhưng lại bị anh túm lấy sau cổ, kéo ngược trở lại.

 

“Em định đi đâu? Tìm chị gái mách lẻo à?”

 

“Mộc Ân Nhiên, em đừng có mơ!”

 

“Tôi sẽ không để em có cơ hội tiếp cận chị gái của tôi đâu. Em chỉ có thể ngoan ngoãn mà chơi với tôi thôi!”

 

Lúc này, tôi đã ở nhà họ Bùi gần một năm.

 

Sắp đến Tết, Bùi Khiêm lại cao thêm một đoạn, vượt qua mốc 1m50.

 

Kỳ nghỉ đông, anh ấy mặc một bộ đồ thoải mái, thắt tạp dề, đứng trong bếp nướng bánh quy.

 

Trên người thoang thoảng mùi hương ngọt ngào của bơ và bột mì hòa quyện.

 

Tôi vội vàng và bất ngờ ngã sầm vào người anh ấy, không hiểu sao tôi lại cảm thấy hơi đói.

 

“À này… nếu anh đưa bánh quy anh nướng cho em ăn, thì hôm nay em sẽ không tranh chị gái với anh.”

 

Động tác túm sau cổ tôi của Bùi Khiêm hơi khựng lại, đáy mắt thoáng chút ngờ vực.

 

“Em không lừa tôi chứ?”

 

Thực ra bánh quy Bùi Khiêm nướng rất thơm, nhưng anh ấy luôn đợi lúc chị gái đi công tác rồi mới lén gửi cho chị, không để lại miếng nào cho bản thân.

 

Vì thế, tôi cũng chưa bao giờ được nếm thử.

 

Mỗi lần chị gái mang về, hộp bánh quy đều trống trơn.

 

Chị lại xoa đầu anh ấy, khen rằng bánh rất ngon.

 

Tôi rất tò mò không biết bánh quy đó ngon đến mức nào.

 

Nếu tôi học được cách làm, liệu có thể tự tay làm bánh cho chị gái ăn không?

 

Rõ ràng là Bùi Khiêm không tin tưởng tôi, nhưng nhìn vẻ mặt thật thà cùng ánh mắt chân thành của tôi, cuối cùng anh ấy cũng đưa cho tôi một hộp.

 

“Ăn đi! Nhớ giữ lời đấy!”

 

Trước mặt Bùi Khiêm, tôi mở nắp hộp, lấy ra một chiếc bánh quy hình ngón tay.

 

Ngay lập tức, mắt tôi mở to, tôi hoàn toàn bị chinh phục bởi hương vị của chiếc bánh trong miệng.

 

Suốt một năm ở nhà họ Bùi, tôi đã ăn nhiều món ngon, nhưng tôi đảm bảo, bánh quy của Bùi Khiêm khác hẳn những gì người khác làm.

 

Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt sáng rực của tôi dần trở nên ảm đạm.

 

Không được, món này tôi không làm được… thật bực mình.

 

Thấy tôi im lặng, Bùi Khiêm vẫy tay trước mặt tôi.

 

“Sao rồi? Sao không nói gì? Định nuốt lời à?”

 

Tôi xoa mắt giả vờ khóc:

 

“Hu hu hu… ngon quá, em chưa từng ăn chiếc bánh quy nào ngon như thế này.”

 

“Anh Khiêm, cảm ơn anh nhé!”

 

Bùi Khiêm định châm chọc tôi, nhưng thấy tôi khóc đến mức “lê hoa đái vũ” (ý chỉ khóc như mưa, trông đáng thương), anh ấy chỉ khẽ hừ một tiếng:

 

“Nhớ lời em đã hứa.”

 

Hứ, chẳng phải là hôm nay không tranh chị gái với anh ấy thôi sao?

 

Không tranh thì không tranh.

 

Tôi ôm hộp bánh quy ngón tay Bùi Khiêm đưa đi học đàn.

 

Từ khi theo kịp chương trình học, chị Bùi Tương còn thuê cho tôi thêm giáo viên dạy piano, hội họa và múa.

 

Chị nói rằng con gái học thêm vài tài nghệ sẽ giúp rèn luyện tâm hồn, bồi dưỡng khí chất.

 

Bỏ qua làn da vẫn còn hơi đen và mái tóc khô xơ vàng vọt, tôi hiện tại, từ dáng vẻ đến khí chất, đã khác xa tôi của một năm trước như trời với đất.

 

Nhưng thỉnh thoảng, tôi vẫn lén một mình trốn trước di ảnh của cha, ngồi xổm xuống, nhai ngấu nghiến chiếc bánh ngô mộc mạc quen thuộc ở quê nhà.

 

“Cha ơi… nhồm nhoàm nhồm nhoàm… con phát hiện ra… nhồm nhoàm… ngồi xổm ăn… thật là thoải mái…”

 

13

 

Chín năm trôi qua, thời gian ấy đều chìm đắm trong những lần đấu trí căng thẳng giữa tôi và Bùi Khiêm.

 

Cuối cùng, nhờ vào sự nỗ lực, tôi – ở tuổi mười lăm – đã cao đến 1m60, đạt chiều cao bình thường của các cô gái.

 

 Nhưng Bùi Khiêm, dù chỉ hơn tôi một tuổi, đã cao vượt mốc 1m85.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page