Danh sách chương

Lần đầu, Lý Tẫn chỉ trụ được mười phút, rồi qua loa kết thúc trận chiến.

 

Tưởng thế là xong, ai ngờ anh không chịu dừng, dùng hết kiên nhẫn và kỹ thuật để “giải oan” cho bản thân.

 

Tôi như một con cá bị chiên đến chín vàng, lật qua lật lại trong cái chảo nóng bỏng, đến khi mềm nhũn mới được tha.

 

Cuối cùng, anh còn bắt chước giọng điệu của tôi, thở dốc bên tai, truy hỏi: “Lý Lý có thích vừa rồi không? Anh cũng muốn nghe thật lòng.”

 

Lý Lý không biết.

 

Lý Lý đau lưng mỏi eo, chỉ muốn đi ngủ.

 

11.

 

Tỉnh dậy, bên cạnh đã trống trơn.

 

Tôi bước ra ngoài, bất ngờ phát hiện kẻ suốt ngày vùi đầu vào công việc như Lý Tẫn lại đang ở nhà, hung hăng mắng Lưu Tiểu Thảo.

 

“Lưu Tiểu Thảo, anh cảnh cáo lần cuối, về sau không được tự tiện vào phòng anh, nghe chưa?”

 

“Để anh bắt gặp lần nữa, anh ném cả em và con chuột hamster của em ra ngoài!”

 

Mắt Tiểu Thảo đỏ hoe, ấm ức bấu lấy tay mình.

 

Tiểu Thảo là một đứa trẻ đặc biệt, trí lực phát triển chậm hơn các bạn cùng tuổi.

 

Tính Lý Tẫn nóng nảy thì tôi biết, nhưng dù thế nào cũng không nên nổi giận vô cớ với một đứa bé chứ?

 

Trong lòng dâng lên chút tức giận mơ hồ.

 

Tôi chuẩn bị bước tới ngăn lại.

 

Nhưng lại nghe thấy Lý Tẫn thở dài, rồi cúi xuống, vụng về lau nước mắt cho cô bé.

 

“Con nhóc ngốc, em lớn rồi, phải học cách giữ khoảng cách với con trai.”

 

Anh bứt tóc xoăn của mình, trông như đang cố giải thích thế giới phức tạp này cho trẻ con.

 

“Bên ngoài có một số con trai rất xấu. Nói chung, trừ anh… và bố em, còn lại ai muốn chơi với em đều phải báo cho mẹ trước, biết chưa?”

 

Lưu Tiểu Thảo sụt sịt gật đầu.

 

“Ừm, thế mới ngoan. Sau này anh còn mua truyện cổ tích cho em nữa.”

 

Lý Tẫn hài lòng, nhưng tay lỡ chạm đúng vào bong bóng nước mũi của Tiểu Thảo.

 

“Ui!”

 

Sắc mặt lập tức thay đổi.

 

Anh “khụ” một tiếng, rồi lấy hết nước mắt và nước mũi dính trên tay… lau luôn lên váy Tiểu Thảo.

 

Cảnh tượng này vừa buồn cười vừa ấm áp.

 

Trong mắt người ngoài, Lý Tẫn luôn thô lỗ ngang ngược — nhưng có vẻ anh cũng không tệ đến thế.

 

Bên dưới cái vỏ hung dữ đó, hình như lại giấu một trái tim mềm mại và chân thành.

 

11.

 

Bị “khai trai” rồi, Lý Tẫn như nghiện, ngay cả ngày nghỉ cũng bám lấy tôi.

 

Tôi chặn ngực anh, giữ khoảng cách: “Ban ngày không được… em phải ra ngoài làm chút việc.”

 

Tôi lén khóa màn hình điện thoại, giấu đi tin nhắn của anh trai vừa gửi.

 

【Có biến rồi! Mau đến bệnh viện!】

 

Tôi phải tìm cách tách Lý Tẫn ra đã.

 

Nhưng anh rất dai, trên mặt viết rõ ba chữ “không thỏa mãn”.

 

“Việc gì?”

 

Tôi cúi đầu chỉnh lại váy, tránh ánh mắt anh: “Bạn rủ em đi dạo phố.”

 

Lý Tẫn cúi xuống, dùng một tay to lớn giữ mắt cá chân tôi, đeo giày tất cho tôi, rồi thẳng thắn bóc trần: “Muốn đến bệnh viện thăm anh trai đúng không? Anh đưa em đi.”

 

Tôi khựng lại: “Không phải anh rất ghét anh trai của em sao?”

 

Ngước lên, ánh mắt anh sâu như mực.

 

“Anh chán ghét Tưởng Cố Thức, nhưng anh không ghét em.”

 

“Anh biết hai người gặp nhau tám phần là để nói xấu anh, nhưng yên tâm, anh sẽ đợi ngoài hành lang, tuyệt đối không nghe lén.”

 

… Nói thế thì tinh tế quá rồi.

 

Tôi căn bản không tìm được lý do để từ chối.

 

Trên đường, Lý Tẫn bất chợt hỏi: “Hai anh em… có tình cảm rất tốt?”

 

Tôi gật đầu.

 

“Anh trai là người thân duy nhất của em. Lúc khó khăn nhất, anh ấy làm ba công việc một ngày, chỉ để em được học ở ngôi trường tốt nhất.”

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page