Nếu tôi nhớ không nhầm, đó chính là đôi giày của bà cụ dắt theo đứa cháu nhỏ.
Trước đây, bà ta còn khoe khoang rằng đôi giày này có giá hơn mười nghìn.
Nếu tôi không phải tang thi biến dị, chắc chắn đã chết rồi.
Và nếu tôi chết thật, Lục Cần nhất định sẽ tự trách bản thân cả đời.
Bà ta đã cố ý, bà ta muốn tôi phải chết.
7
Vừa trở về nơi trú ẩn, khoảnh khắc nhìn thấy tôi, sắc mặt bà cụ lập tức trắng bệch.
Tôi mỉm cười nói: “Tôi chưa chết, có bất ngờ không?”
Bà ta lùi lại một bước: “Cậu nói gì vậy, tôi nghe không hiểu.”
Tôi gật đầu: “Nghe không hiểu cũng không sao, nhưng từ giờ nhớ cẩn thận khi ngủ. Ai biết được, có khi một ngày nào đó, tôi lại ném bà ra ngoài đấy.”
Bà ta sợ đến mức hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Những người xung quanh không hiểu chuyện, tưởng là tôi bắt bà ta quỳ, liền chỉ trích tôi không biết tôn trọng người già, không có giáo dưỡng.
Sau khi nghe tôi giải thích, vẫn có người lên tiếng: “Nhưng cậu không phải vẫn còn sống sao? Làm như vậy có phải quá đáng không? Hôm nay cậu phải xin lỗi bà ấy.”
“Đúng vậy, xin lỗi đi, nếu không chuyện này chưa xong đâu.”
Nghe thế, tôi bật cười: “Mấy người thật sự muốn bênh vực bà ta sao? Được, tôi cho các người cơ hội. Chỉ cần bước ra khỏi cửa này, đi một vòng quanh nơi trú ẩn, nếu các người còn sống quay lại, tôi lập tức xin lỗi. Thế nào, dám không?”
Vừa dứt lời, cả đám người lập tức im bặt.
Không có bản lĩnh mà cũng đòi làm anh hùng, đúng là một lũ vô dụng.
Cuối cùng, ai nấy đều không giữ nổi mặt mũi, lặng lẽ quay về phòng.
Tôi nhìn bà cụ đang co rúm người lại, giọng lạnh nhạt: “Sau này nếu bà còn làm mấy chuyện thất đức nữa, tôi nhất định sẽ không tha cho bà đâu.”
Buổi tối, không ngờ Lục Cần lại phá lệ đến phòng tôi.
Lúc đầu, anh chỉ ngồi bên mép giường, cúi đầu, không nói một lời nào.
Đúng lúc tôi bắt đầu mơ màng buồn ngủ, tôi nghe thấy anh thì thầm bên tai: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Anh vùi mặt vào cổ tôi, hơi lạnh từ da anh khiến tôi khẽ co người lại.
Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra, chỉ thấy trên mặt anh đầy nước mắt.
Tôi lập tức bối rối: “Anh khóc gì vậy?”
Anh không trả lời, chỉ cúi xuống hôn tôi.
Không khí như đông cứng lại, cả thế giới dường như chỉ còn lại hai chúng tôi.
Anh giữ chặt gáy tôi, nụ hôn càng lúc càng sâu.
Hơi thở của anh bao trùm lấy tôi, khiến đầu óc tôi có chút choáng váng.
Tay anh siết chặt eo tôi, không ngừng kéo tôi lại gần hơn.
Suốt cả đêm, anh cuồng nhiệt như một cơn bão, còn tôi thì khổ không nói nên lời.
“Sss… đau lưng quá…”
Sáng hôm sau, Lục Cần thổ lộ với tôi, anh nói rằng anh thích tôi, thích đến phát điên.
Sự thay đổi đột ngột này khiến tôi không khỏi nghi ngờ, liệu có phải anh đang nhầm lẫn giữa cảm giác tội lỗi và tình yêu không?
Nhưng sự thật đã chứng minh rằng, anh thực sự thích tôi.
Lẽ ra tôi nên vui mừng, nhưng tôi lại chẳng thể vui nổi.
Mỗi tối, anh đều giày vò tôi đến kiệt sức.
Bất kể tôi có khóc lóc thế nào, anh cũng không chịu buông tha.
Mỗi lần tôi định nói ra thân phận thật của mình, anh đều hôn tôi, không để tôi thốt lên một lời nào.
Đến khi tôi tỉnh lại, anh đã dậy từ lâu và rời khỏi phòng.
Sau đó, dù thế nào tôi cũng không cho anh chạm vào mình nữa.
Nhưng anh cứ quấn lấy tôi, làm nũng đáng thương, nói rằng chỉ cần ôm một cái thôi.
Thế nhưng, mỗi lần như vậy, anh đều không thể kiểm soát được mà đi xa hơn.
Dù đôi khi cảm thấy phiền lòng, nhưng tôi cũng có chút vui vẻ.
Sự dịu dàng của anh, sự quan tâm của anh, sự chăm sóc tỉ mỉ của anh, khiến tôi nghĩ rằng mình là người đặc biệt đối với anh.
Nhưng dường như ngoài việc không ôm ai khác ngủ, anh đối xử với ai cũng như vậy—luôn nhẹ nhàng, chu đáo, cẩn trọng.
Trong bữa tối, anh còn gắp thức ăn, rót nước cho người khác.
Tôi cảm thấy có chút khó chịu, trong lòng dâng lên vị chua xót, chẳng còn muốn ăn nữa, liền đứng dậy trở về phòng.
Vừa nằm xuống không bao lâu, Lục Cần đã bước vào, trên tay mang theo rất nhiều món tôi thích.
Anh nằm sấp bên giường tôi, giọng nói dịu dàng: “Ăn một chút đi, anh thấy em lúc nãy chẳng ăn gì cả.”
Tôi xoay lưng lại với anh, uể oải lắc đầu: “Không ăn, không muốn ăn, không có cảm giác thèm ăn.”
8
Nếu có ai nói với tôi như vậy, tôi chắc chắn sẽ bỏ mặc luôn, thậm chí còn nghĩ “Thích ăn thì ăn, không ăn thì thôi.”
Nhưng Lục Cần lại xé một gói khoai tây chiên, lấy một miếng đưa đến bên miệng tôi: “Em cứ nằm yên, anh đút cho.”
Ồ hô, tôi còn có đãi ngộ như thế này sao?
Tôi há miệng cắn lấy miếng khoai tây chiên, mùi vị thật thơm ngon.
Thế là, dưới sự “bón ăn” tận tình của Lục Cần, tôi ăn hết ba gói khoai tây chiên, hai túi bánh Shaqima cỡ lớn, còn thêm ba gói mì ăn liền.
Tôi thỏa mãn liếm môi, tâm trạng cũng tốt lên hẳn.
Có lẽ khóe miệng tôi còn dính vụn đồ ăn, Lục Cần vươn tay ra, dùng một ngón tay nhẹ nhàng lau đi.
You cannot copy content of this page
Bình luận