Danh sách chương

Vừa đến nơi thường làm tóc, tôi bắt gặp Bạch Thất Thất đã thay xong váy dạ hội và Yến Tử Hành đang đứng cạnh cô ta. 

 

Nghe nói gần đây nhà họ Yến đang muốn sắp xếp hôn sự cho Yến Tử Hành, và cách anh ta phản kháng lại hành động của gia đình chính là đưa Bạch Thất Thất tham gia các sự kiện càng nhiều càng tốt. 

 

Tuy nhiên, nhóm nhân vật chính ra sao cũng không liên quan đến tôi, điều đáng nói là mối thù cô ta đã đẩy tôi xuống bể bơi vẫn chưa được trả. 

 

Khi tôi và Trần Bách Hạo đến khách sạn, đã có rất nhiều người ở đó. 

 

Để phù hợp với trang phục, hôm nay tôi đã đi đôi giày cao gót hơi cọ xát vào chân. 

 

Nhưng bề ngoài tôi vẫn giữ thái độ kiêu sa, nắm tay Trần Bách Hạo và trò chuyện lịch sự với mọi người. 

 

Ngước mắt lên, tôi thấy Bạch Thất Thất được chăm chút kỹ lưỡng đang nắm tay Yến Tử Hành cười nói rôm rả giữa đám đông. 

 

Còn Chu Khí Dã đang cầm ly rượu ở phía bên kia, xung quanh anh ta tập trung đông người. 

 

Lâm Dao nhìn thấy cảnh tượng này, nhẹ giọng nói.

 

“Nghe nói bà Yến rất ghét cô ta, còn đưa séc muốn đuổi Bạch Thất Thất đi, ai ngờ cô ta có khí phách, lúc đó xé séc và nói rằng bà Yến đang xúc phạm tình yêu của họ, sau đó còn quay đầu nói chuyện này với Yến Tử Hành.”

 

“Giờ đây mối quan hệ giữa Yến Tử Hành và bà Yến căng thẳng như nước với lửa.”

 

“Còn nữa, nhìn cô ta bây giờ đi bên cạnh Yến Tử Hành với vẻ mặt hào nhoáng kia, trong giới đồn rằng cô ta vừa dựa dẫm vào Yến Tử Hành, vừa có quan hệ mập mờ với các công tử bột khác, có nhiều người đã sa vào lưới tình của cô ta đấy.” 

 

Tôi nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang, nghe những tin đồn mà Lâm Dao kể. 

 

Chuyện bình thường mà, những công tử bột phóng đãng, sau khi chán ngấy những món ăn lớn thì lại thấy hứng thú với những món ăn đơn giản. 

 

Bạch Thất Thất dù có hoàn cảnh gia đình nghèo khó, nhưng cô ta mang đến cảm giác ngây thơ và có chút ngốc nghếch và dũng cảm, điều mà những cô gái chúng ta, đã quen với những sự kiện lớn, không thể mang lại được cảm giác mới mẻ cho họ. 

 

Cô ta sẽ dẫn họ ăn mì bò ven đường đầy bụi, cô ta sẽ dẫn họ chơi pháo hoa rẻ tiền một đồng một đống. 

 

Nghe nói vài ngày trước cô ta dẫn Yến Tử Hành đi bộ về nhà dưới mưa, vì không muốn lãng phí tiền thuê xe. 

 

Sau đó nghe nói Yến Tử Hành bị ướt mưa xong sốt ba ngày, còn bị viêm ruột cấp tính. 

 

Thật là lãng mạn. 

 

Không còn hứng thú nghe thêm chuyện đồn đại của họ, tôi lười biếng chạy lên sân thượng để hóng gió. 

 

Chưa được bao lâu trên sân thượng, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.

 

Chu Khí Dã cầm miếng dán cá nhân từ từ tiến lại gần tôi, dường như đã quên hết cuộc nói chuyện lần trước của chúng tôi.

 

Tôi ngồi trên chiếc xích đu ở sân thượng, tránh khỏi sự chạm vào của anh, nhận lấy miếng dán cá nhân từ tay anh và lạnh lùng nói một tiếng “Cảm ơn.” 

 

“Anh đã xem bức tranh em đăng trên Weibo, vẽ rất đẹp. Anh có một người bạn làm việc tại học viện mỹ thuật, đặc biệt giỏi vẽ tranh thủy mặc, nếu em thích anh có thể giới thiệu cho em.” 

 

Tôi không đáp lại, Chu Khí Dã vẫn tiếp tục nói. 

 

Cuối cùng không chịu nổi sự lải nhải của anh, tôi lạnh lùng cắt ngang.

 

“Anh quên rồi à, hồi nhỏ anh còn bảo tôi vẽ như quỷ đồ vôi.” 

 

Chu Khí Dã mím môi, im lặng một chốc.

 

“Vì hôm đó em vẽ Trương Hằng.” 

 

10

 

Khi tôi và Chu Khí Dã đang nhìn nhau không lời, không khí trầm lặng bị Bạch Thất Thất xuất hiện ở cửa phá vỡ. 

 

“A Dã.” 

 

Giọng nói của Bạch Thất Thất ngọt ngào, Chu Khí Dã đứng chắn trước mặt tôi đến nỗi Bạch Thất Thất không nhận ra sự hiện diện của tôi. 

 

Chu Khí Dã ghé mắt, mí mắt anh mỏng, mi dài rủ xuống đậm và sậm màu. 

 

Gió nhẹ thổi qua, chỉ có ánh trăng loang lổ chiếu vào nửa khuôn mặt anh, làm anh trông càng thêm xa cách và lạnh lùng. 

 

Bạch Thất Thất mím môi, cẩn thận nói.

 

“Nghe A Hành nói anh rất thích ăn món Hương Cảng, gần đây em học được hai món, có rảnh ghé nhà em không? Coi như báo đáp lần trước anh giúp em thoát khỏi rắc rối ở quán bar.”

 

Tôi ung dung ngồi trên xích đu, quan sát màn kéo co mập mờ giữa nữ chính và nam phụ. 

 

Chu Khí Dã giữ vẻ mặt không đổi, nhưng lời nói lại lạnh lùng và sắc bén, không hề nể tình.

 

“Không phải tôi thích ăn món Hương Cảng, mà là Thư Ý thích ăn, tôi chỉ đi theo ăn cùng mà thôi.” 

 

“Lần ở quán bar trước cũng chỉ vì mặt mũi của Yến Tử Hành, còn cô lúc đó cố tình dựa vào tôi, chẳng lẽ không nghĩ đến suy nghĩ của Yến Tử Hành sao?” 

 

“Và những tin nhắn hàng ngày cô gửi cho tôi qua WeChat công việc, thực sự đã gây ra rất nhiều phiền phức cho tôi đấy, cô Bạch.”

 

Khuôn mặt Bạch Thất Thất lúc đầu đỏ hồng, nghe những lời này bỗng trở nên tái nhợt, những giọt nước mắt to như hạt đậu lưu luyến trên hàng mi, đẹp đến nỗi tôi không khỏi cảm thấy thương xót.

 

“A Dã, sao anh có thể……………” 

Hết Chương 6.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page