“Tại sao?” Ta nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn được ra ngoài, sao ta lại không?
Chẳng lẽ… hắn định nhốt ta lại?
Nghĩ đến khả năng đó, ta bất giác nhíu mày.
“Trong Nam Phong quán toàn là hồ ly tinh giỏi quyến rũ người. Nếu ngươi bị bọn họ câu mất thì sao?”
Ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve môi ta.
“Hay là…Ngươi muốn đi tìm hồ ly khác?”
Lời vừa dứt, tay hắn lập tức mạnh hơn, chuyển sang bóp lấy cằm ta.
“Sao có thể chứ? Trong lòng ta chỉ có mình ngươi là hồ ly thôi. Ta không cần kẻ nào khác cả.”
Thấy nụ cười trên mặt hắn mang đầy uy hiếp, ta lập tức ôm chầm lấy hắn nịnh nọt.
Hai tay vòng qua eo thon chắc nịch của hắn, đầu tựa vào lồng ngực hắn.
Hứa Tận Hoan thuận thế ôm lấy ta, cúi đầu đặt một nụ hôn dịu dàng lên mái tóc ta.
“Ngoan, như thế mới đúng. Dù sao… bọn chúng đâu có trong sạch như ta.”
“Nam nhân không sạch sẽ thì không thể giữ bên người được.” Giọng hắn lười biếng vang lên nơi đỉnh đầu ta.
Thanh âm thì êm tai đấy, nhưng lời hắn nói… sao nghe lại sai sai thế này?
Khóe miệng ta khẽ giật một cái.
Dẫu sao cũng là đồng tộc của ngươi, sao lại có thể giẫm đạp lên nhau như thế được?
Thế nhưng ta chẳng phản bác gì, chỉ ngoan ngoãn khẽ gật đầu.
Dù sao thì… hồ ly làm gì có tâm địa xấu, hắn chỉ là đang lo cho ta mà thôi!
Thấy ta gật đầu, hắn liền thoả mãn mà nở nụ cười.
“Đợi ta một chút, ta đi lấy cơm cho ngươi.” Hứa Tận Hoan xoa đầu ta, đoạn xoay người rời đi.
6.
Sau khi Hứa Tận Hoan đi khỏi, ta ngồi bên bàn chờ đợi trong chán chường.
Trong gian phòng này toàn là hương thơm trên người hắn, ở lâu khiến cả người ta cũng phảng phất mùi của hắn.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc ấy, ta không khỏi thất thần.
Tưởng sẽ đi lâu lắm, chẳng ngờ mới rời khỏi không bao lâu, hắn đã quay về.
Nghe tiếng mở cửa, ta theo phản xạ lập tức đứng dậy.
Còn chưa kịp xoay người, một đôi tay đã từ phía sau vòng lấy ta.
Mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc ập đến, khiến ta lập tức nhận ra thân phận người phía sau.
Hắn trở về rồi.
“Sao nhanh thế?” Ta nhẹ vỗ lên cánh tay hắn.
Hứa Tận Hoan buông tay, đặt hộp cơm lên bàn.
“Sợ ngươi chờ lâu.” Hắn mỉm cười, rồi kéo ta ngồi xuống trước bàn.
Sau khi ngồi xuống, hắn mở nắp hộp cơm.
Hương thơm bốn phía lan tỏa, ta không nhịn được mà mắt liền sáng lên.
Ta vừa mới cầm đũa lên, cổ tay đã bị Hứa Tận Hoan nắm lấy.
“Có chuyện gì sao?” Ta nghi hoặc nhìn hắn.
Thanh niên khẽ nhướng mày, nụ cười yêu mị vô cùng: “Tiểu đạo trưởng, để ta đút ngươi ăn có được không?”
Ngón tay hắn tinh nghịch vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay ta, như đang làm nũng.
Ta theo bản năng muốn lắc đầu từ chối.
Hắn dường như đoán được tâm tư ấy, liền mím môi, lộ ra vẻ mặt ủy khuất.
Đôi mắt hồ ly xinh đẹp long lanh nước, cứ như chỉ cần ta nói “không”, hắn sẽ bật khóc ngay tức khắc.
Ta… đáng xấu hổ mà mềm lòng.
Hồ ly thì làm gì có tâm địa gì xấu, hắn chỉ là muốn đút ta ăn cơm thôi mà, đâu phải làm chuyện gì mờ ám đâu.
Ta tự phản tỉnh trong lòng.
Vì vậy, dưới ánh mắt tha thiết kia, ta đỏ mặt khẽ gật đầu.
Hứa Tận Hoan cong môi mỉm cười, đôi mắt cong cong nhìn ta, ánh mắt dịu dàng như thể có thể nhỏ nước.
“Tiểu đạo trưởng lúc đỏ mặt thật đáng yêu.”
“Thích chết mất.”
Thanh âm dịu dàng mang theo nụ cười vang lên trước mặt.
Lời vừa dứt, mặt ta lại càng đỏ bừng.
You cannot copy content of this page
Bình luận