Bẫy Sa Thải

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Tôi đoán là vị cựu điều tra kinh tế đã nghỉ hưu mà Tiểu Trương tổng thuê đã khuyên họ cẩn thận, vì ông ta chắc chắn có đủ khả năng đánh giá tình hình và bằng chứng.

 

Tôi hỏi thêm Vương Hạo về việc làm sao đưa tôi ra ngoài được.

 

Thì ra, Vương Hạo đánh đòn tâm lý với cô HR kia, bảo là tôi đã ghi âm và còn điều tra được tài khoản của cô ấy có một khoản chuyển tiền bất thường. 

 

Nếu lấy tiền bịt miệng rồi khai gian thì sẽ bị xử tội – mức án khởi điểm là 3 năm tù.

 

Cô HR sợ quá, lập tức khai hết: công ty mới và Trương Cường có quan hệ đối tác chuỗi cung ứng, Trương Cường là khách hàng lớn. 

 

Ban đầu công ty kia không muốn tham gia chuyện này vì thấy vô đạo đức, nhưng bị Trương Cường đe dọa sẽ cắt hợp đồng nên đành phải phối hợp.

 

Cô HR đó đã nghỉ việc luôn – lương có mấy triệu mỗi tháng, ai dám đánh đổi lấy 3 năm tù?

 

“Chiêu đó của ông có hợp pháp không đấy?” Tôi lại đùa: “Cẩn thận tôi phải đi cứu anh đấy.”

 

“Biết vậy lúc đầu đừng kéo ông ra sớm, để nằm thêm vài hôm là hết cứng miệng.”

 

Vương Hạo có trong tay bản ghi âm của cô HR, cộng thêm bản ghi âm buổi gặp Tiểu Trương tổng và hợp đồng bồi thường có chữ ký, xem như đã tạo được một chuỗi chứng cứ khá hoàn chỉnh.

 

Sau khi nộp lên cơ quan công an, tôi lập tức được cho tại ngoại chờ điều tra.

 

“Nhưng ông đừng vội mừng. Bằng chứng hiện tại chỉ đủ chứng minh ông không có ý đồ cưỡng đoạt, nhưng nghi ngờ vẫn chưa được xóa hoàn toàn, cần phải tiếp tục điều tra mới có thể chứng minh vô tội triệt để.”

 

Việc Trương Cường đích thân gọi cho tôi chứng tỏ bản thân ông ta cũng chẳng chắc chắn có thể đẩy tôi vào tù được.

 

Lần trước là một “Hồng Môn yến” – về xong liền bị tóm.

 

Lần này cũng có vẻ là một “Hồng Môn yến”, chỉ khác là người mời đổi từ Tiểu Trương tổng sang Trương Cường.

 

Kẻ trẻ thì tàn nhẫn, kẻ già thì hiểm độc – không ai dễ chơi cả.

 

Nhưng đây cũng là cơ hội tốt để tôi nhìn rõ rốt cuộc họ muốn làm gì.

 

8.

 

Gặp lại Trương Cường, ông ta chẳng hề tỏ ra ngượng ngùng chút nào.

 

Ông ta nâng ly uống cạn một hơi: “Ông bạn à, lần trước là tôi sai, nuông chiều thằng nhóc con quá mức, để nó làm bậy. Tôi xin lỗi ông.”

 

Hay thật, đúng kiểu cha con họ diễn trò “mặt đỏ mặt trắng” – một kẻ đóng vai ác, một kẻ đóng vai hiền – diễn đến mức thành thạo luôn rồi.

 

Những trò giả bộ nhún nhường như thế này, trong mắt một người làm sales mấy chục năm như tôi, thật sự chỉ như trò trẻ con. 

 

Tôi cũng tỏ ra lịch sự đáp lại: “Trương tổng, chúng ta cũng có mười mấy năm tình nghĩa rồi, Tiểu Trương còn trẻ, làm sai chuyện, người lớn như chúng ta cũng nên rộng lượng một chút.”

 

Mắt lão Trương đỏ hoe: “Cảm ơn ông, ông bạn. Tôi đã để Tiểu Trương rời khỏi công ty rồi, lẽ ra tôi nên nghe ông sớm hơn, không thể để nó làm loạn nữa.”

 

Lão cáo già này lại giở trò gì nữa đây? 

 

Đuổi cả con trai ra khỏi công ty chỉ để lấy lòng tôi? Không lẽ vì muốn xoa dịu tôi mà hy sinh luôn cả thằng con?

 

“Ông bạn yên tâm, mai tôi sẽ đi rút đơn kiện, 500 ngàn kia cũng không truy lại nữa. Mấy khoản quyền chọn cổ phiếu mà ông yêu cầu quy đổi thành tiền mặt, tôi cũng sẽ trả đủ.”

 

Tôi bắt đầu hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề rồi – những thứ mà trước đó ông ta chết cũng không chịu nhả, giờ lại vui vẻ tự nguyện đưa ra? 

 

Hơn nữa, ông ta lấy gì để “rút đơn kiện”? Vụ án của tôi giờ đã vào tay công an, bằng chứng còn đang nằm đó kìa.

 

Nhưng lần này thì tôi cạch tới già, chẳng dám nhận thêm đồng nào nữa. 

 

Vết đau từ cú lừa trước vẫn còn nguyên.

 

“Trương tổng, đừng khách sáo nữa. Cái gì cần lấy thì tôi cũng lấy rồi, còn cái gì không thuộc về mình thì cũng không ham. Mọi chuyện giữa chúng ta, cứ thế kết thúc đi.”

 

“Thoáng lắm, lão Bạch! Tôi tự phạt ba ly, coi như chuyện này bỏ qua.”

 

Nói rồi, ông ta dốc cạn ba ly rượu.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page