“Tôi không biết uống rượu.” Tôi từ chối.
Thực ra tôi biết uống, một chai Mao Đài chẳng là gì cả, nhưng tôi sẽ không vì đàn ông mà uống dù chỉ một giọt.
Họ thì có liên quan gì đến tôi chứ?
“Để tôi.”
Lâm Việt đứng dậy nhận lấy ly rượu thay tôi, uống cạn trong tiếng hò reo của mọi người.
“Đúng là ga lăng thật.”
“Em dạy giỏi mà.” Lâm Việt cũng rất vui.
Tôi ngồi bên cạnh anh, anh nở mày nở mặt.
Sau khi về, tôi thật sự đưa bản giới thiệu dự án và công ty cho Tống Minh: “Gói dịch vụ này là tổng giám đốc Lâm cũng đang sử dụng, anh có thể tìm hiểu, hỏi thử cảm nhận của anh ấy.”
Tống Minh là kiểu người háo sắc.
Tôi uyển chuyển nói rằng chúng tôi có thể đảm bảo trải nghiệm sinh lý của anh ta sẽ cực kỳ tuyệt vời, thế là anh ta vui như mở cờ trong bụng, ký hợp đồng ngay tắp lự.
Tôi đi chơi cùng nhóm bạn của Lâm Việt vài lần, biến tất cả bọn họ thành khách hàng của mình
Đây cũng là điều tôi không hiểu nổi ở nữ chính trong truyện ngược: đã tiếp cận được nguồn tài nguyên của giới thượng lưu, vậy mà chẳng làm nên trò trống gì, ngoài việc chịu ngược thì dường như chẳng nghĩ đến gì khác.
Dù gì người ta cũng cho rằng bạn bám vào tiền của đàn ông, vậy thì bạn phải moi thật nhiều tiền từ bọn họ chứ, khách sáo làm gì cho mệt!
Cuối năm chia cổ tức, tôi mua một căn hộ áp mái ở trung tâm thành phố, ngày dọn vào thì đặc biệt mời Lâm Việt đến dùng bữa, còn dẫn anh đi tham quan khắp nơi.
“Mới ra trường mà đã mua được nhà ở Khu Tụng Viên, em chắc là người xuất sắc nhất khóa đấy.”
Ánh mắt Lâm Việt đầy tán thưởng.
Tôi chỉ mỉm cười mà không nói.
Sao tôi biết căn hộ này tốt? Chẳng phải là do anh từng chọn rồi sao?
Trong nguyên tác, cũng vào khoảng thời gian này, Lâm Việt đã sắp xếp cho Đường Tâm Nhu sống ở đây.
Ba năm sau, ánh trăng sáng trở về, Đường Tâm Nhu xách vali rời đi, rời khỏi căn biệt thự này, trong lòng chỉ còn tình yêu đã mất.
— Sao không nghĩ đến ba năm tuổi xuân đã mất? Ít ra cũng phải lấy được một căn nhà chứ!
Tôi đặt sổ đỏ lên bàn trà, nhìn qua cửa sổ sát đất, thu trọn cảnh sông rực rỡ ánh đèn trong tầm mắt.
Dưới ánh hoàng hôn, Lâm Việt lại nâng ly sâm panh chúc tôi.
Thật là mỹ mãn.
8.
Đầu xuân, tôi bận rộn tìm kiếm đầu tư, trong một buổi tiệc tối tại nhà Lâm Việt thì tình cờ gặp mẹ anh.
“Đây chắc là cô Đường nhỉ? Nghe Lâm Việt nhắc đến cô đã lâu, tôi luôn muốn gặp mặt một lần mà chưa sắp xếp được.” Quý bà đeo đầy trang sức quý giá, giọng điệu vô cùng thân thiện.
Tôi cũng nhã nhặn đáp lại: “Lỗi là ở cháu. Tuần trước vốn định đến thăm bác, nhưng đột nhiên nhận nhiệm vụ gấp, thật sự không thể tách ra được.”
Ánh mắt bà Lâm hơi mở to: “A Việt à, con gặp được cô gái xuất sắc như vậy ở đâu thế? Giỏi quá, nhìn còn trẻ lắm mà.”
“Cháu là bạn cùng phòng của Lâm Tĩnh, lúc đầu anh Lâm bắt chuyện với cháu vì nói rằng cháu rất giống một người bạn cũ của anh ấy, khiến anh ấy có cảm giác thân thiết.”
Nói rồi, tôi liếc nhìn Lâm Việt.
“Cô ấy là đại diện thanh niên xuất sắc của thành phố, được mời đến họp ở ủy ban thành phố.” Lâm Việt đứng bên cạnh, giới thiệu với mẹ mình.
Anh vội ho hai tiếng, ra hiệu bằng ánh mắt.
Bà Lâm cười nói: “Ồ, con nói đến San San à.”
“San San từng là hàng xóm cũ của nhà mình, tính cách con bé hơi bốc đồng, quá đề cao bản thân, so với cháu thì chẳng trầm ổn bằng. Hai đứa có nét giống nhau, nhưng phụ nữ mà, vẫn là khí chất quan trọng hơn.”
Ồ hô.
Tôi chợt nhớ đến trong nguyên tác, mỗi lần bà Lâm gặp tôi đều tỏ vẻ bề trên, thậm chí còn bỏ tiền ra để tôi rời xa con trai bà ấy, nghĩ đến mà thấy buồn cười.
You cannot copy content of this page
Bình luận