Tỏa sáng lấp lánh, rực rỡ óng ánh.
Trông có vẻ đã có tuổi đời khá lâu.
Thứ này ngoài thị trường phần lớn dùng làm đồ trang trí, nhiều tiểu thư nhà quý tộc, vương thất thích cài sau tai.
Trông vừa lạ mắt vừa xinh đẹp.
Còn đôi mà họ tặng tôi, trên thị trường gần như không thể tìm được.
Rất quý hiếm.
Nhưng tôi không hứng thú, nên không nhận.
Có lẽ đây là vật gia truyền của tiên cá, tôi không có thói quen lấy thứ mà người khác trân quý.
Nhưng đám tiên cá đó lại bàn bạc suốt đêm, đến sáng hôm sau dưới mái hiên nhà tôi lại xuất hiện thêm vài món đồ kỳ lạ.
Có san hô hình thù đặc biệt, có thể chế tạo vũ khí cấp truyền thuyết.
Còn có vỏ sò phát sáng, cực kỳ đẹp mắt.
Hình như đều là đặc sản của Nam Hải.
Thậm chí còn có một con cá hố đã được phơi khô không biết bao nhiêu trăm năm.
Nghe nói đó là tổ tiên của tiên cá Nam Hải.
Tôi cầm lấy con cá hố dài mấy mét đó, gương mặt đầy phức tạp.
Tôi biết họ rất có thành ý, thật lòng muốn tặng quà để cảm ơn.
Nhưng, dù là thứ quý giá hay mới lạ đến đâu, đối với tôi mà nói, thật sự chẳng khác gì không có.
Tôi căn bản không cần đến.
Cuối cùng tôi bảo tiên cá của mình đi giải thích một lượt, bọn họ cuối cùng cũng yên tâm.
9.
Số lượng tiên cá ở đây ngày càng nhiều, mà tôi lại hơi bị mù mặt, rất nhiều lần nhận nhầm người.
Mỗi khi luyện thuốc lâu, tôi lại ngồi bên cửa sổ hóng gió, sẽ có tiên cá nổi lên nhìn tôi.
Tôi lại lầm tưởng đó là tiên cá của mình.
Và tiên cá đó, cũng ngoan ngoãn tiến tới dụi nhẹ vào lòng bàn tay tôi.
Tôi thì không cảm thấy có gì lạ, nhưng tiên cá của tôi thì lại có chút không vui.
Nói ra cũng kỳ lạ, tôi thật sự có thể cảm nhận được cảm xúc của anh.
Vui vẻ, buồn bã, thậm chí là ghen tuông.
Đợi đến khi tiên cá lạ rời đi, tôi mới phát hiện không biết anh đã đứng ở một bên nhìn bao lâu rồi.
Dưới ánh trăng, nửa khuôn mặt anh chìm trong làn nước biển tối đen.
Ánh mắt có phần… tủi thân.
Anh bơi đến trước mặt tôi, khẽ khàng cầu xin: “Xin hãy ban cho anh một cái tên.”
Chỉ cần gọi như thế, anh sẽ lập tức đến bên tôi.
Và, cái tên — cũng là một dạng biểu thị quyền sở hữu.
Mới có thể cho thấy rằng anh hoàn toàn thuộc về tôi.
Đêm khuya yên tĩnh, thủy triều lên xuống.
Tôi khẽ vuốt mặt anh: “Không.”
Tôi đã từ chối anh.
Đặt một cái tên thì dễ, nhưng xưa nay, mối liên kết giữa người với người, giữa người với sự vật, đều bắt đầu từ đó.
Tên gọi là mối ràng buộc sâu sắc nhất.
Tôi đến cả tên của chính mình cũng đã quên mất.
Và cũng không muốn có thêm bất kỳ ràng buộc nào với thế giới này nữa.
Vì ràng buộc đó sẽ tước đi tự do.
Tôi nói đến, không phải là tự do của mình.
Anh không vì bị tôi từ chối mà tỏ ra khó chịu.
Ngược lại còn ngoan ngoãn dụi dụi vào lòng bàn tay tôi, như thể vẫn chưa đủ.
Thế là anh nâng tay tôi lên.
Lòng bàn tay, mu bàn tay đều dính lấy hơi thở của anh.
Rồi anh nói: “Có thể gọi anh là Tiểu Bạch.”
Tôi hơi ngỡ ngàng, anh thì nghiêm túc, vô cùng thành kính nhìn tôi.
“Rất nhiều năm trước, anh từng có cái tên này.”
10.
Tôi là một đại pháp sư, có thể nói trong trăm năm tới cũng sẽ không ai mạnh hơn tôi.
Những viên đá ma pháp tôi luyện ra, ngàn vàng khó mua, chỉ cần một viên lọt ra ngoài cũng đủ để thiên hạ tranh giành đến đầu rơi máu chảy.
Nhưng hiện tại——
Trên cổ mỗi tiên cá đều đeo một viên đá ma pháp lấp lánh.
Có viên hình vỏ sò, có viên hình ngôi sao, thậm chí có viên hình bông hoa.
Bọn họ vui mừng khôn xiết, thi nhau khoe khoang chuỗi vòng cổ mới của mình.
Rùa thì đội nó trên đầu, cá con thì giấu đi để trang trí tổ.
Phòng trên lầu giờ đã trống, mà lòng tôi thì bỗng dưng trở nên nhẹ nhõm.
Tầng hai ánh sáng tốt, rất thích hợp để ngủ trưa.
Tôi có thể lười một chút, không cần phải tiếp tục làm ra những viên đá chết tiệt đó nữa.
Cảm xúc từng đánh mất, dường như đã được lan truyền trong biển vui này.
You cannot copy content of this page
Bình luận