6.
Rất nhanh sau đó, đến ngày kỷ niệm thành lập trường.
Trong nguyên tác, đoạn này là một bước ngoặt quan trọng: Tô Hiểu nổi bật hẳn lên trong buổi biểu diễn, còn Tạ Lâm thì chán nản.
Tận mắt chứng kiến nam nữ chính âu yếm nhau sau hậu trường hội trường, cô ấy bị kích động mạnh mẽ, trong lúc cãi vã vô tình đẩy Tô Hiểu ngã xuống đất.
Vì chuyện đó, Tô Hiểu bị trật chân, Thời Tấn cho rằng Tạ Lâm lòng dạ độc ác, quyết định hủy hôn, nam nữ chính cuối cùng đến với nhau.
Nhưng hiện tại, tôi nhìn vị đại tiểu thư Tạ Lâm mặt mày hồng hào, thần sắc vẫn kiêu ngạo dưới sự chăm sóc và “cho ăn” chu đáo của tôi, lại không biết nên khuyên nhủ thế nào mới phải.
Chỉ là, Tạ Lâm vốn rất quan tâm đến màn biểu diễn của Tô Hiểu trong lễ kỷ niệm, vậy mà lúc này lại có vẻ không tập trung lắm.
Cô ấy chọc chọc vào lưng tôi, thì thầm: “Sở Hân Hân, tối nay tớ không muốn xem biểu diễn lễ kỷ niệm nữa, cậu đi dạo phố với tớ nhé?”
Tôi lập tức ném sạch mọi muộn phiền ra sau đầu, liên tục gật đầu tán thành.
Lần trước đi dạo phố với Tạ Lâm, cô ấy mua cả mấy trăm nghìn tiền mỹ phẩm và trang sức, rồi còn chê tôi là quê mùa, làm mất mặt cô ấy.
Thế mà cuối cùng vẫn chia cho tôi mỗi thứ một phần.
Tôi chỉ biết đi sau cô ấy không ngừng xuýt xoa: bà chủ hào phóng quá ạ!
“Được, được luôn!” Tôi vui như mở hội, suýt chút nữa thì vỗ tay reo hò.
“Coi cái bộ dạng chưa thấy đời của cậu kìa!”
Cô ấy chu môi, thói quen chê bai không đổi, nhưng khóe môi cong lên rõ ràng cho thấy tâm trạng đang rất tốt.
“Ai mà sánh được với đại tiểu thư Tạ Lâm chứ, ai cũng kém xa.”
Tôi cười tươi tắn nịnh nọt, nhìn thấy đường cong nơi khóe môi cô ấy ngày càng rõ ràng hơn.
Cho đến khi Thời Tấn bất ngờ cau mày vỗ bàn cô ấy.
Tôi thật sự không hiểu nổi vì sao một nam chính đường đường lại cứ phải suốt ngày cau mày, cứ như thể ai cũng nợ hắn hàng triệu vậy.
Giờ thì càng tệ hơn, gương mặt tối sầm như sắp nhỏ ra nước, giọng trầm xuống: “Tạ Lâm, cô đừng có quá đáng quá.”
“Tôi làm sao cơ?” Tạ Lâm hơi ngẩn ra.
Từ sau sinh nhật hôm đó, cô ấy với Thời Tấn cũng chẳng nói với nhau lời nào.
“Cô còn giả vờ sao?” Giọng hắn lộ rõ sự giận dữ.
“Gần đây Tạ thị liên tục đối đầu với Thời gia, khiến nhà tôi mất đi vụ làm ăn hàng trăm tỷ! Còn cả chuyện của Tiểu Hiểu nữa, không phải là cô sai người quấy rối cô ấy sao?”
“Tạ Lâm, trước đây tôi chỉ nghĩ cô bướng bỉnh kiêu căng, không ngờ cô lại lòng dạ hiểm độc đến thế. Chỉ vì tôi không đến tiệc sinh nhật của cô, mà cô lại ra tay đê tiện như vậy?”
Hắn một hơi đổ lên đầu Tạ Lâm cả đống tội danh, tôi thấy tiểu thư nhà mình mắt đã đỏ hoe, nhưng cảm xúc không phải buồn bã… mà là giận dữ?
Quả nhiên, Tạ Lâm đập bàn đứng bật dậy, giận dữ nói: “Thời Tấn, ý anh là gì? Sao tôi lại là lòng dạ hiểm độc?”
Nhìn sự bàng hoàng và phẫn nộ không hề làm bộ đó, tôi cũng chắc chắn những chuyện kia chẳng liên quan gì đến cô ấy.
Dù sao hiện tại cô ấy chưa từng trải qua những đau khổ hay oan khuất như trong nguyên tác, cùng lắm chỉ là một cô nàng hay ghen, dễ nổi nóng, chứ đâu đến mức tấn công việc kinh doanh của nhà họ Thời.
Tôi lập tức vững vàng tinh thần, đập tay vào ngực, đứng chắn trước mặt Tạ Lâm, nhìn thẳng Thời Tấn, nói: “Thiếu gia Thời à, nếu có hoang tưởng bị hại thì mời đi khám bệnh, đừng lúc nào cũng nghĩ người khác muốn hại mình.”
“Còn nữa, anh có tư cách gì nhắc đến tiệc sinh nhật? Chính anh nuốt lời, cho người ta leo cây, mà còn không cho người ta tức giận à?”
“Tôi nói luôn, nếu anh còn chút cốt khí đàn ông, thì từ nay đừng đến làm phiền Tạ Lâm nữa. Dù là anh hay Tô Hiểu, bọn tôi chẳng ai có hứng thú đâu!”
You cannot copy content of this page
Bình luận