Làm Chủ Mẫu Hầu Phủ Khó Đến Đâu?

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Nguyễn Dao dường như chưa hiểu vì sao ta lại bất ngờ xé rách mặt nạ, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười: “Nô tỳ không rõ phu nhân đang nói gì.”

 

Ta nghiêng người lại gần, làm ra vẻ oán trách mỏi mệt mà nói: “Hầu gia đêm đêm đều ở lại phòng ta, thật sự khiến người mệt mỏi. Ta còn bảo hầu gia đến chỗ muội vài hôm cho ta nghỉ ngơi, muội đoán hầu gia nói gì?” 

 

Ta ngừng lại một chút, nhìn ánh mắt nôn nóng của nàng ta rồi nói: “Hầu gia bảo, phu nhân khuyên ta đến phòng một thiếp thất làm gì?”

 

Ta nhìn nụ cười của Nguyễn Dao cứng lại trên mặt, lại dịu dàng bảo: “Thật vậy, thiếp thất dẫu sao cũng là thiếp thất, vĩnh viễn chẳng thể bước lên vũ đài.”

 

Nghe thế, gương mặt Nguyễn Dao vặn vẹo, chẳng còn chút dịu dàng nào, giận dữ nhìn ta quát: “Con tiện nhân này!”

 

Nói rồi giơ tay định tát.

 

Ta nhìn thấy Ninh Thế An từ phía sau nàng ta đang bước tới, liền thuận theo thế tay ấy mà ngã xuống hồ.

 

Từ góc độ của Ninh Thế An, trông giống như nàng ta đã đẩy ta rơi xuống nước.

 

“A Từ—!” 

 

Ta nghe thấy tiếng hắn cuống quýt hô hoán.

 

Làn nước lạnh buốt ập đến, thân thể chìm xuống từng chút một. 

 

Muốn bày mưu, tất nhiên phải thật — ta thực sự không biết bơi.

 

Bõm—tiếng nước văng lên.

 

Ninh Thế An vậy mà đích thân nhảy xuống hồ cứu người.

 

Kề miệng thổi khí cho ta, giúp nôn ra nước bẩn, ta mới dần dần thở lại được.

 

Ta rút vào lòng hắn, gọi một tiếng: “Hầu gia.”

 

Một thân xiêm mỏng bị thấm nước, dán sát vào da, phác họa nên những đường cong kiều diễm.

 

Ninh Thế An nhìn mà khẽ nuốt nước bọt, cau mày cởi áo ngoài khoác lên người ta, rồi ra lệnh cho hạ nhân: “Trông chừng Nguyễn di nương cho kỹ, ta sẽ đích thân xử lý.”

 

Nguyễn Dao mặt đầy vẻ không thể tin nổi nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt, níu lấy vạt áo Ninh Thế An, kêu lên: “Hầu gia, không phải thiếp! Là tiện nhân kia tự mình nhảy xuống nước!”

 

Ninh Thế An cau mày, ghét bỏ hất tay nàng ta ra: “Nguyễn Dao, trước kia sao ta lại không nhận ra ngươi lại ác độc đến thế.”

 

“A Từ sợ nước, làm sao lại liều mạng nhảy xuống hồ? Nếu không phải ta cứu kịp thì giờ đã mất mạng rồi.”

 

Nói xong liền bế ta rời đi.

 

Gia nhân trong phủ lập tức tiến lên bắt Nguyễn Dao.

 

Nàng ta không chút nể tình, cầm lấy ấm trà trên bàn đánh bị thương mấy hạ nhân, lớn tiếng quát: “Các ngươi là hạng thấp kém mà dám chạm vào ta! Ta là chủ tử của các ngươi đấy!”

 

Dẫu sao cũng là một vị di nương trong phủ, đám hạ nhân nhất thời không biết nên làm sao.

 

Ninh Thế An liền giật ngọc bội bên hông xuống, mạnh tay ném ra, chuẩn xác đánh trúng chân Nguyễn Dao khiến nàng ta đau đớn quỳ sụp xuống đất.

 

Hắn giận dữ, đầy thất vọng mắng: “Nguyễn Dao, sao trước kia ta lại không nhìn ra ngươi vô lý ngang ngược như vậy! Phủ này ta còn chưa chết, lại có chính thê cưới hỏi đàng hoàng, ai mới là chủ tử thật sự của họ?”

 

Nam nhân chính là như thế.

 

Khi yêu ngươi thì ngươi là ôn nhu nhỏ nhẹ, khi không còn yêu nữa thì liền trở thành ngang ngược vô lý, hành hạ hạ nhân.

 

Nguyễn Dao nhìn ngọc bội kia đến ngẩn ngơ, như một con rối mất hồn, mặc cho gia đinh kéo đi.

 

Về sau ta mới biết, miếng ngọc ấy là do Nguyễn Dao đích thân khắc tặng, là tín vật tình cảm khi hai người còn thơ dại vô tri, thanh mai trúc mã.

 

Ta cứ ngỡ khi về tới phòng, Ninh Thế An sẽ muốn ta — dù sao ánh mắt hắn đã đỏ ngầu, nơi kia cũng không giấu được dục niệm.

 

Thế mà hắn chỉ cẩn thận lau khô từng chỗ trên người ta, thay y phục khô ráo, rồi từng muỗng từng muỗng đút ta uống canh gừng.

 

Khi hắn rời đi, ta vừa ho khan vừa cất tiếng yếu ớt: “Hầu gia… khụ khụ… muội muội làm thế cũng là vì yêu người, không trách nàng đâu, đều là tại thiếp…”

 

Hắn ngắt lời: “A Từ, không trách nàng. Là nàng quá lương thiện quá mềm lòng, lần này ta tuyệt đối không thể nhẹ tay.”

 

Ta biết, lúc này càng khuyên, trừng phạt sẽ càng nặng. 

 

Phải lợi dụng sự để tâm lúc này của hắn, cho Nguyễn Dao một đòn chí mạng.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page