Chồng ơi!

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Cô ấy kinh ngạc đến mức đập bàn đứng lên:

 

“Không thể nào? Dù sao cậu cũng là một mỹ nữ, cần ngực có ngực, cần mông có mông, vậy mà anh ta lại không đụng vào cậu suốt cả đêm sao?”

 

Khách trong quán trà sữa đồng loạt nhìn qua, tôi kéo cô ấy ngồi xuống lại, lặng lẽ cúi đầu xoa trán. 

 

“Tổ tông ơi, cậu nói nhỏ chút được không?”

 

“Xin lỗi, xin lỗi, không kiềm chế được, phản ứng hơi quá một chút.”

 

Cuối cùng cô bạn thân rút ra kết luận: 

 

“Hoặc là không làm được, hoặc là gay.”

 

Bỗng nhiên tôi bừng tỉnh ngộ. 

 

Nếu là trường hợp thứ hai, thì mọi chuyện đều có thể giải thích được. 

 

Không gần gũi phụ nữ, thậm chí ngay cả trợ lý cũng là nam. 

 

Bỏ tiền tìm tôi để kết hôn chớp nhoáng, chỉ nhằm đối phó với cha mẹ. 

 

Kiên quyết ngủ chung giường nhưng lại cách tôi cả mét, chắc cũng là sợ mẹ Giang nhận ra điều gì bất thường.

 

Con người như Giang Yến Lâm, rất khó để người khác không nảy sinh những mộng tưởng về anh ấy. 

 

Nói thẳng ra, anh ấy hội tụ mọi tiêu chuẩn của một người đàn ông lý tưởng mà bất kỳ cô gái nào cũng khao khát. 

 

Nhưng giờ xem ra, anh ấy cũng có thể là mẫu người lý tưởng của một chàng trai khác.

 

Tôi lắc đầu thở dài, hút mạnh một ngụm trà sữa. 

 

Thời nay tìm được người yêu thật không dễ. 

 

Khó khăn lắm mới gặp được một người đàn ông chất lượng cao, vậy mà người ta lại “tiêu thụ nội bộ” mất rồi.

 

13

 

Chúng tôi đang dạo phố thì cô bạn thân bị sếp gọi về làm thêm giờ, còn lại một mình tôi chẳng còn chút hứng thú nào. 

 

Cuối cùng, tôi rẽ vào siêu thị mua vài nguyên liệu nấu ăn rồi quay về căn hộ thuê của mình.

 

Tôi thích nấu ăn và sáng tạo món mới. 

 

Ban đầu chỉ là muốn ghi lại cuộc sống thường ngày, ai ngờ may mắn như trúng số, một vài video nhỏ nhỏ lại bất ngờ bùng nổ, giúp tôi tăng thêm 800 ngàn lượt theo dõi trong một năm. 

 

Dù không chuyên nghiệp nhưng cũng có thể coi là một blogger ẩm thực bán chuyên rồi.

 

Ngoài cô bạn thân, không ai biết về thân phận này của tôi. 

 

Trước đây vì phải đi làm, tôi không cập nhật thường xuyên, mỗi tháng chỉ đăng ba, bốn video. 

 

Nhưng kể từ khi bị Giang Yến Lâm dùng tiền “mua chuộc”… 

 

À không, kể từ khi kết hôn với Giang Yến Lâm, tôi hoàn toàn bước vào trạng thái nghỉ ngơi và “thả lỏng” bản thân.

 

Thêm nữa, dụng cụ quay video đều để ở căn hộ nhỏ của tôi, nên tôi cũng chẳng buồn di chuyển. 

 

Tính qua tính lại, đã ngừng cập nhật hơn 20 ngày. 

 

Chẳng trách fan hâm mộ liên tục nhắn nhủ, bảo tôi nếu còn không đăng gì thì sẽ báo cảnh sát.

 

Rảnh rỗi không biết làm gì, thôi thì quay lại làm blogger ẩm thực, vừa kiếm thêm chút tiền, vừa chuẩn bị quỹ dưỡng lão.

 

Lâu rồi không nấu, đến cả việc đo lường nguyên liệu cũng hơi sai sót, chẳng may làm hơi nhiều. 

 

Phí phạm đồ ăn thì thật đáng xấu hổ. 

 

Cân nhắc một lúc, tôi quyết định gói phần thừa lại mang về biệt thự của Giang Yến Lâm, định để dành làm bữa khuya.

 

Dành một tiếng đồng hồ chỉnh sửa video, tôi đăng lên và ngay lập tức nhận được vài bình luận từ những fan lâu năm:

 

“Ồ, người mất tích đã trở về!”

 

“Cuối cùng hôm nay cũng nhớ ra mật khẩu rồi à?”

 

Tôi chọn vài bình luận thú vị để trả lời rồi đi tắm.

 

Đến 10 giờ tối, khi tôi đang hâm nóng đồ ăn trong bếp, Giang Yến Lâm về nhà.

 

Tôi tiện tay rót một ly nước đưa cho anh:

 

“Tôi đang hâm đồ ăn khuya, anh có muốn ăn chút không?”

 

Phần thức ăn còn khá nhiều, tôi không thể ăn hết một mình.

 

“Ừm.” 

 

Anh không từ chối, kéo ghế ngồi xuống:

 

“Ăn một chút.”

 

Kết quả, cái gọi là “ăn một chút” của Giang Yến Lâm là ăn sạch cả phần của tôi.

 

“Anh đói lắm à?” 

 

Tôi hỏi, không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ một tổng tài như anh mà đến bữa ăn cũng không có sao?

 

“Tối nay phải tiếp khách, không ăn được bao nhiêu.” 

 

Giang Yến Lâm đáp, ăn no uống đủ, còn không tiếc lời khen: 

 

“Mùi vị không tệ.”

 

Một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.

 

Tôi ghé sát lại, cười đầy vẻ nịnh nọt: 

 

“Giang tổng, làm một cuộc giao dịch nhé?”

 

“Nói nghe thử.”

 

“Em thấy anh cũng khá thích ăn, em nấu cơm cho anh, anh trả tiền cho em. Thế nào? Giao dịch này đáng giá chứ?”

 

Tôi đã ăn ngán hết đồ ăn giao tận nơi quanh đây rồi, mà người giúp việc theo giờ cũng không nhận làm cơm. 

 

Thực ra tôi cũng có ý định tự nấu, dù sao cũng cần thêm nội dung để cập nhật tài khoản của mình. 

 

Một người nấu cũng là nấu, hai người nấu cũng là nấu, chi bằng nhân cơ hội này kiếm thêm chút “quỹ dưỡng lão” từ anh ấy.

 

Tôi chắc chắn mình có thiên phú kiếm tiền. 

 

Ngay cả một tổng tài như Giang Yến Lâm, giá trị tài sản hàng tỷ, cũng phải thức khuya dậy sớm để kiếm tiền cơ mà?

 

“Em muốn bao nhiêu?”

 

Tôi giơ năm ngón tay lên: 

 

“Mỗi bữa năm trăm.”

 

Lời vừa dứt, chưa kịp hạ tay xuống, anh đã nhanh chóng đập tay với tôi một cái: 

 

“Chốt đơn.”

 

Ch*ết tiệt, tôi hét thầm trong lòng, đúng là ra giá thấp quá rồi.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page