Giọng nói yếu ớt của Lâm Uyển vang lên: “A Trình, giờ chân em đau quá, em cảm giác mình sắp c.h.ế.t rồi. Anh có thể đến đưa em đến bệnh viện không?”
Trên mặt Lý Trình lúc này đầy vẻ khó chịu vì bị đánh thức.
Tôi ghé sát tai anh nói mấy câu. Lý Trình cầm điện thoại lên, hỏi địa chỉ nhà của cô ta ở đâu.
Lâm Uyển e thẹn trả lời: “Em biết mà, anh sẽ không bỏ mặc em đâu.”
“Nhà em ở…”
Lâm Uyển vừa nói xong, Lý Trình đã vội vàng cúp máy.
Sau đó, anh trực tiếp gọi 120 , báo địa chỉ nhà của Lâm Uyển và nói rằng ở đó sắp có người c.h.ế.t, bảo họ nhanh chóng đến cứu người.
Sau khi gọi xong, chúng tôi bật chế độ không làm phiền rồi tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Đến sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, phát hiện có mấy chục cuộc gọi nhỡ từ Lâm Uyển.
Đúng lúc tỉnh dậy, cô ta lại gọi tới.
Tôi nhấc máy và bật loa ngoài.
Giọng nói của Lâm Uyển đầy vẻ không thể tin nổi: “A Trình, sao anh lại gọi xe cấp cứu cho em?”
Nói đến đây, cô ta bắt đầu nghẹn ngào: “Quan hệ của chúng ta, anh đưa em đi bệnh viện thì có làm sao đâu? Trước đây anh đâu có như vậy.”
Lý Trình cau mày, khó chịu xoa thái dương, rồi lớn tiếng nói: “Cô nói rõ ràng đi, chúng ta có quan hệ gì? Chúng ta chẳng có bất kỳ quan hệ nào cả.”
“Cô có thể chơi cùng với chúng tôi là vì Vương Đông dẫn cô theo, nếu không thì cô không bao giờ có cơ hội nào đi cùng với bọn này, hiểu chưa?”
Lâm Uyển cuối cùng không kìm được nữa, bật khóc.
Lý Trình ngoáy vào tai, vẻ mặt cực kỳ khó chịu, rồi dứt khoát cúp máy.
Trong nhóm chat của anh em Lý Trình, Vương Đông không ngừng chất vấn tại sao không đưa Lâm Uyển đi bệnh viện mà lại gọi xe cứu thương cho cô ta.
Lý Trình vốn đã khó chịu vì mới thức dậy, thấy vậy càng bực mình hơn, liền gửi liền mấy đoạn tin nhắn thoại dài 60 giây.
“Cô ta là cái quái gì mà bắt tôi phải đích thân đưa đi? Tìm tôi làm gì? Tôi có phải thần y đâu.”
“Cô ta đã học qua chín năm giáo dục bắt buộc chứ? Biết đi khám bệnh là phải tìm bác sĩ chứ!”
“Cậu còn kiếm chuyện nữa thì cẩn thận tôi cho cậu một trận.”
Có lẽ vì mặt Vương Đông vẫn chưa khỏi, nên vừa nghe thấy câu này của Lý Trình, anh ta lập tức im bặt.
Khi chân của Lâm Uyển vừa khỏi, cô ta liền rủ chúng tôi đi tụ tập lần nữa.
Trong phòng bao, tôi ngồi ở vị trí sát mép nhất, còn Lý Trình thì đi vệ sinh, Lâm Uyển lại bị mấy gã đàn ông vây quanh ở giữa.
Cô ta cầm điện thoại, trên màn hình là ảnh tự sướng của một cô gái xinh đẹp, ngượng ngùng nói: “Mọi người mau xem, đây là vợ của em đấy.”
Mấy gã đàn ông lập tức xúm lại giành nhau xem, nhưng Lâm Uyển cười đùa tránh né, không cho họ nhìn.
Một hai người còn thò tay chạm vào cô ta, vậy mà cô ta vẫn cười hì hì: “Mấy người làm gì thế, đây là vợ em, sao có thể để lũ đàn ông các anh xem được chứ.”
Tôi không khỏi cảm thán, mấy người này thật sự đói khát đến mức đó rồi sao.
Lâm Uyển ngồi trên sofa, vén tóc phía sau lên để lộ gáy, rồi gọi Vương Đông: “Vương Đông, anh mau giúp em xem xem, phía sau có phải bị muỗi đốt không? Nhìn xem có bị đỏ không?”
Mặt Vương Đông lập tức đỏ bừng.
Từ góc độ của anh ta, vừa vặn có thể nhìn thấy dây áo của cô gái.
“Hình như là có.”
Tôi chăm chú nhìn đám người kia diễn trò.
Lâm Uyển lại giả vờ tỏ vẻ áy náy, hỏi: “Vương Đông, anh và bạn gái thế nào rồi? “Chuyện lần trước, cô ấy sẽ không giận nữa chứ?”
Vương Đông thở dài: “Thôi đừng nhắc nữa, chia tay rồi. Uyển Uyển, vẫn là em nói đúng, phụ nữ đúng là phiền phức.”
Lâm Uyển che miệng, làm bộ ngạc nhiên: “Hả? Chia tay rồi sao? Anh chỉ đỡ em một chút thôi mà, không đến mức vậy chứ.”
“Vậy sau này em đứng cách anh hai mét, được chưa? Làm em sợ không dám liên lạc với anh nữa luôn.”
You cannot copy content of this page
Bình luận