Mãi Mãi Trói Buộc

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Trong tông môn có bảo vật gì hiếm lạ, hắn cũng ưu tiên để tiểu đồ đệ chọn trước.

 

Ân Thịnh chưa từng nhận ra, sự quan tâm của hắn dành cho đại đồ đệ ngày càng ít, đến mức đã rất lâu nàng không còn thân thiết gọi hắn một tiếng “sư phụ” nữa.

 

Hắn cũng không nhận ra điều đó.

 

Sau này, cơ duyên đưa đẩy, hắn nhặt được một cô nhi.

 

Cô nhi này giống đại đồ đệ, tư chất vô cùng xuất chúng.

 

Hắn lại nảy sinh ý định thu nhận làm đồ đệ.

 

Đại đồ đệ sống chết không đồng ý.

 

Đôi mắt nàng đỏ hoe như được nhuộm ánh tà dương, nhưng nàng quá kiên cường, không chịu để nước mắt rơi trước mặt người khác.

 

“Người nhận hắn làm đồ đệ, chẳng phải là không cần con nữa sao?”

 

Ân Thịnh nghiêm khắc trách mắng:

 

“Vớ vẩn! Vi sư biết ngươi luôn nhỏ nhen, giờ đến cả một sư đệ cũng không dung nạp được hay sao?”

 

17

 

Câu chuyện kể đến đây, tôi bỗng nhớ lại ngày hôm đó, tiểu Trình Trình rón rén bước đến, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Ân Thịnh.

 

“Chú ơi, chú có thể làm cha của con không?”

 

Ân Thịnh nhìn tiểu Chương Trình Trình, rồi lại nhìn tôi, sau đó rất nghiêm túc từ chối cô bé.

 

“Xin lỗi, tâm lực của chú có hạn, chỉ đủ để chăm sóc tốt cho Tiểu Phù thôi.”

 

Tiểu Trình Trình buồn bã lau nước mắt, rồi lủi thủi bỏ đi.

 

Ân Thịnh bắt đầu vuốt lông tôi như đang dỗ dành trẻ con.

 

“Ta hứa, chỉ nuôi mình ngươi thôi.”

 

Thì ra, hắn coi tôi như đại đồ đệ của mình.

 

Khi người ta cần sự ưu ái của hắn, hắn lại không cho.

 

Giờ chạy đến đây, diễn vai sư phụ thâm tình làm gì chứ?

 

Hừ, tôi đâu phải đại đồ đệ của hắn.

 

Tôi rất chắc chắn, hắn đã nhận nhầm ngỗng rồi.

 

18

 

Cuối cùng Ân Thịnh cũng nhận cô nhi kia làm tam đệ tử.

 

Đại đồ đệ buồn bã rời núi.

 

Khi cô ấy quay về, người được ca tụng là thiên tài của tông môn đã trở thành tiểu sư đệ.

 

Không chỉ vậy, tiểu sư muội và tiểu sư đệ, dưới sự chứng kiến của sư phụ, đã kết làm đạo lữ.

 

Tiểu sư đệ miệng ngọt, nói: 

 

“Một ngày làm thầy, suốt đời làm cha” rồi kéo tiểu sư muội quỳ xuống, lớn tiếng gọi:

 

“Nghĩa phụ!”

 

Tiểu sư muội cũng cúi đầu gọi theo:

 

“Nghĩa phụ!”

 

Ân Thịnh nhận lấy trà kính từ hai người, uống cạn một hơi.

 

Đối với tu sĩ, đây chính là nghi thức ký khế ước.

 

Từ đây, máu mủ tương thông, cùng hưởng họa phúc.

 

Ân Thịnh cười tươi đến híp cả mắt, một nhà ba người, hòa thuận vui vẻ.

 

Đại đồ đệ trở về, cảnh đầu tiên nàng thấy chính là khung cảnh ấy.

 

Lâu ngày không gặp, Ân Thịnh vui mừng khôn xiết.

 

Hắn rút ngay bổn mệnh kiếm, giao đấu cùng đại đồ đệ.

 

Không phải vì gì khác, chỉ là để kiểm tra.

 

Đại đồ đệ ngày trước rời núi, danh nghĩa là để lịch luyện.

 

Khó khăn lắm mới quay về, người làm sư phụ – đương nhiên phải khảo nghiệm kỹ lưỡng.

 

Quả nhiên đại đồ đệ đã bước vào hóa cảnh.

 

Chỉ là Ân Thịnh còn chưa kịp vui mừng, cũng chưa kịp nói chuyện những năm tháng xa cách cùng đồ đệ.

 

Thì yêu thú bị trấn áp ở hậu sơn bỗng nhiên bộc phát.

 

Nó phá tan kết giới, phá hủy hơn nửa buổi tiệc mừng.

 

Ân Thịnh và đại đồ đệ dốc toàn lực mới miễn cưỡng kiềm chế được yêu thú.

 

Lúc này, nghĩa tử mà hắn nhặt về bỗng lộ ra nanh vuốt, đôi mắt đỏ ngầu.

 

Hóa ra hắn chính là Yêu Hoàng.

 

Lên núi chỉ vì yêu thú.

 

Tiểu sư muội, người theo đuổi tình yêu mù quáng, đã biết tiểu sư đệ là Yêu Hoàng từ rất lâu.

 

Nàng ta còn biết rằng, kết giới hậu sơn dùng huyết mạch tông chủ làm dẫn, đời đời truyền thừa, nên nàng ta mới hiến pháp, bái Ân Thịnh làm nghĩa phụ.

 

Các sư huynh đệ trong tông môn không địch lại Yêu Hoàng, người thì chết, kẻ thì bị thương.

 

Tiểu sư muội núp sau lưng Yêu Hoàng.

 

Ân Thịnh và đại đồ đệ toàn lực trấn áp yêu thú, không thể phân tâm.

 

Yêu Hoàng nhân cơ hội rót huyết mạch tông chủ vào cơ thể yêu thú.

 

“Nghĩa phụ, đừng chống cự nữa, Thanh Mộc Tông và yêu tộc của ta đã không thể tách rời rồi.”

 

“Giang sơn nhân gian này, từ nay về sau, do yêu tộc chúng ta thống lĩnh!”

 

Yêu thú và Yêu Hoàng tương hỗ lẫn nhau, nếu chúng hợp lại thành một, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng khó bề địch nổi.

 

Ân Thịnh là tông chủ, hắn cùng yêu thú và Yêu Hoàng máu mủ tương thông, họa phúc đồng hưởng.

 

Chỉ còn lại một cách duy nhất.

 

Ân Thịnh nhìn đại đồ đệ, trầm giọng nói:

 

“Tiểu Phù, giết vi sư đi!”

 

19

 

Đôi mắt nhỏ như hạt đậu của tôi bỗng trở nên nặng trĩu, như đè cả ngàn cân.

 

Tôi không chịu nổi nữa.

 

Tôi là một con ngỗng tự giác, quay sớm về muộn để ghi hình chương trình không phải số mệnh của tôi.

 

Nghe Ân Thịnh kể chuyện lại càng không.

 

Ngỗng nhà ai mà tan làm rồi còn phải làm thêm chứ?

 

Trước khi ngủ, tôi cố gắng giãy giụa chút sức lực cuối cùng:

 

“Quán… quác… Ngươi nhận nhầm ngỗng rồi, đồ ngốc…”

 

“Bịch.”

 

Tôi chìm vào giấc ngủ say, không quan tâm câu chuyện của Ân Thịnh còn chưa kể xong.

 

Càng không nhìn thấy gương mặt hắn khi nghe được “lời nói ngỗng” của tôi bỗng đờ ra, đôi mắt run rẩy, rồi lộ ra một nụ cười đau thương đến cùng cực.

 

“Tiểu Phù, ngươi hận vi sư đến vậy sao? Đến mức không muốn nhận ta nữa sao?”

 

20

 

Tôi là một con ngỗng, và tôi không tên là Ân Phù.

 

Nhưng Ân Thịnh – tên thái tử gia điên khùng đó – sống chết không tin.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page