Ánh Trăng Và Rắn

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

“Em nghĩ, nếu dù thế nào họ cũng không hài lòng, thì em thà làm điều họ ghét nhất.”

 

“Bây giờ em vẫn nghĩ vậy à?”

 

Tôi lắc đầu: 

 

“Ban đầu đúng là động cơ rất trẻ con, nhưng dần dần, em bắt đầu hiểu và yêu thích công việc này.”

 

“Mọi thứ đều có thể là một tấm canvas, có thể trở thành một tác phẩm nghệ thuật, kể cả cơ thể chúng ta.”

 

“Sau cơn đau, nó sẽ trở thành một phần cơ thể, để chứng minh rằng em đã từng sống, từng tồn tại.”

 

Tôi nhìn hình xăm dần hiện trên da: 

 

“Em từng đọc được một câu, rằng ‘Lấy cơ thể làm chiếc bình, ghi lại linh hồn của mình.’ Em rất thích câu đó.”

 

“Thế thì tốt.” 

 

Đỗ Nam Chiêu đột nhiên lên tiếng.

 

Tôi nhìn về phía anh, anh mỉm cười với tôi: 

 

“Có một việc mình yêu thích và kiên trì theo đuổi, chẳng phải rất tuyệt sao?”

 

[Anh đã nói rồi, em luôn rất tuyệt vời.]

 

Ánh mắt anh dịu dàng và trầm tĩnh, khiến tim tôi như lỡ mất vài nhịp.

 

11

 

Buổi tối, chúng tôi cùng nhau đi ăn. 

 

Lúc chia tay, Đỗ Hành xoa đầu tôi, nói: 

 

“Bây giờ gọi em là em dâu có lẽ chưa hợp lắm, nhưng biết đâu không lâu nữa tôi có thể gọi em một cách danh chính ngôn thuận.”

 

“Nhưng dù kết cục ra sao, em cũng được xem như đứa em gái tôi nhìn lớn lên. Nếu bị ấm ức gì, cứ tìm đến chúng tôi. Các anh luôn ở đây.”

 

Lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ ràng như thế về sự ấm áp của tình thân, trong lòng không khỏi xúc động.

 

Đỗ Niên nhẹ nhàng ôm tôi:

 

 “Lần này vội quá, chưa kịp chuẩn bị gì. Lần sau gặp, anh sẽ tặng quà ra mắt cho em.”

 

“À mà, lần sau gặp, chị dâu phải xăm cho anh đó nhé!”

 

“Với cái gan của anh thì thôi đi.”

 

Mọi người cùng cười lớn, cơn gió đêm nay cũng nhẹ nhàng đến lạ.

 

12

 

Sau lần gặp gỡ đó, tôi và Đỗ Nam Chiêu rơi vào một bầu không khí mơ hồ khó tả. 

 

Cả hai đều có chút ngượng ngùng khi nhìn thấy nhau. 

 

Những hành động bình thường giờ trở nên gượng gạo, thậm chí những tiếp xúc vô tình cũng khiến mọi thứ trở nên kỳ lạ.

 

Kể từ sau lần xảy ra chuyện, đã rất lâu cha mẹ không liên lạc với tôi. 

 

Nhưng hôm nay, mẹ bất ngờ gọi điện: 

 

“Tiểu Ninh à, chuyện lần trước chúng ta không chấp nhặt với con nữa.”

 

“Cha mẹ có việc gì sao?”

 

“Con cũng không còn nhỏ nữa, không thể mãi sống như thế được. Đã đến lúc nên suy nghĩ về chuyện đại sự của đời người rồi.”

 

“Ý mẹ là sao?”

 

“Mẹ đã nhờ dì Trần giới thiệu cho con một đối tượng hẹn hò. Con đi gặp thử đi.”

 

“Tôi không đi.” 

 

Nói xong, tôi cúp máy.

 

Sau khi tan làm về nhà, tôi thấy đèn trước cửa bật sáng, một người đàn ông lạ mặt đứng trước mặt tôi. 

 

Tôi giật mình: 

 

“Anh là ai?”

 

Người đàn ông vội vã xua tay, giải thích: 

 

“Tôi là người được dì giới thiệu hẹn gặp với cô. Bà ấy bảo tôi đợi cô ở đây.”

 

Tâm trạng tôi lập tức rơi xuống đáy vực. 

 

Tôi không muốn đi hẹn hò thì cưỡng ép sao?

 

Nhưng người đã đến tận cửa, tôi cũng không tiện đuổi đi, đành mời anh ta vào nhà ngồi.

 

Anh ta đầy tự tin vuốt vuốt mấy sợi tóc còn sót lại trên đầu: 

 

“Tôi tự giới thiệu một chút. Tôi tên Vương Tiền, năm nay 30 tuổi, cao 1m65, nặng 60kg, đã ly hôn và có một đứa con.”

 

“Sau khi kết hôn, tôi mong mẹ tôi có thể sống cùng chúng ta, dù sao bà cũng đã vất vả nuôi tôi lớn.”

 

Tôi cố gắng giữ nụ cười trên môi.

 

“À, còn nữa. Công việc hiện tại của cô mẹ tôi sẽ không chấp nhận đâu.”

 

“Tôi hy vọng cô có thể tìm một công việc tử tế hơn. Lương tháng phải giao cho mẹ tôi quản lý, mỗi tháng cô giữ lại khoảng 500 tệ là đủ rồi.”

 

Rồi anh ta bất ngờ rút từ trong túi ra một chiếc hamburger và đưa cho tôi: 

 

“Đây là hamburger McSpicy tôi đặc biệt săn được với giá 9.9 tệ.” 

 

Sau đó, anh ta đột ngột thay đổi giọng điệu: 

 

“Cô biết tại sao tôi ly hôn với vợ cũ không?”

 

Khi anh ta đưa chiếc hamburger cho tôi, sự mất kiên nhẫn của tôi đột nhiên tan biến. 

 

Khi một người đàn ông keo kiệt đến mức này, mọi hành động của anh ta bỗng trở nên hợp lý lạ thường.

 

Anh ta đã tiết kiệm đến mức đó rồi, thì mình cũng nhường nhịn chút đi.

 

Tôi mỉm cười, không một kẽ hở: 

 

“Tại sao?”

 

“Vào kỷ niệm 10 năm ngày cưới, tôi dẫn cô ấy đến McDonald’s. Vậy mà cô ấy dám gọi một chiếc Angus Thick Beef Burger! Kết hôn 10 năm tôi mới nhận ra cô ấy là một kẻ đào mỏ!” 

 

Anh ta nói với vẻ căm phẫn đến mức tôi suýt tưởng cô ấy đã phạm vào điều cấm kỵ của trời đất.

 

Tôi không nói gì, lặng lẽ mở điện thoại gửi tin nhắn cho Đỗ Nam Chiêu: 

 

[Mang cho em một chiếc Angus Thick Beef Burger, loại hai tầng nhé.]

 

Anh trả lời ngay lập tức: 

 

[Nhận lệnh!]

 

Tôi bình thản ngồi đó, mỉm cười thân thiện, lắng nghe Vương Tiền khoe khoang về sự keo kiệt của mình. 

 

Không lâu sau, Đỗ Nam Chiêu về đến nhà, anh ngây người khi thấy có thêm một người lạ trong nhà.

 

Đôi mắt anh bắt đầu hơi đỏ lên: 

 

“Đây là lý do em ăn Angus Thick Beef Burger mà không ăn cua hoàng đế với anh sao?”

 

[Tôi vậy mà lại thua một quả trứng muối chỉ còn ba cọng tóc!]

 

Tôi liếc nhìn đỉnh đầu bóng lưỡng của Vương Tiền, đúng là hình tượng thật khớp.

 

Vương Tiền đứng lên: 

 

“Vị này là?”

 

[Nếu không thể có được, thì chỉ còn cách phá hủy thôi!]

 

Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page