Hoằng Thụy nhìn ta, trong giọng nói mang theo vài phần thâm ý, nhưng ta nghe không ra.
Ta liếc nhìn bàn cờ, lắc đầu: “Thái tử thứ lỗi, ta không biết chơi cờ vây.”
“Vậy cô nương biết chơi gì?” Thái tử khẽ mở quạt, kiên nhẫn chờ câu trả lời.
Ta khẽ hành lễ, mỉm cười đáp: “Ngũ tử kỳ.” (cờ caro)
Nghe vậy, Thái tử lập tức khép cây quạt lại, sắc mặt hơi đổi, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Thật sao?”
“Thật.” Ta liếc hắn một cái.
Ta thật sự không biết chơi cờ vây, lừa hắn làm gì chứ?
Thái tử đứng dậy, đột nhiên thay đổi thái độ, cung kính thi lễ với ta, giọng nói khách khí đến lạ thường: “Đa tạ cô nương đã hiến kế.”
Ta: “???”
Ngơ ngác-ing, mặt đầy dấu hỏi chấm.
Có cô nương nào hiến kế rồi à?
Ai? Là ta?
Ta cũng không rõ nữa, vừa rồi đâu có nói gì khác.
Chẳng phải ta chỉ nói là mình biết chơi Ngũ tử kỳ thôi hả?
Còn nói gì nữa? Sao ta không nhớ?
Hay là có người ngoài hành tinh hút mất ký ức của ta rồi?
“Nếu không còn việc gì, vậy nô tỳ xin cáo lui!” Ta hoàn hồn, lên tiếng.
Thấy hắn gật đầu đồng ý là lập tức xoay người rời đi.
Ha ha! Cuối cùng cũng được về ăn móng giò kho tàu rồi.
Hoằng Thụy đứng nhìn theo bóng lưng ta, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
“Thái tử điện hạ, lời của cô nương ấy là có ý gì vậy? Sao nô tài nghe chẳng hiểu gì cả?” Tên thị vệ bên cạnh gãi đầu, mặt đầy vẻ mờ mịt.
Hoằng Thụy khẽ cười, cánh quạt trong tay nhẹ nhàng vỗ lên lòng bàn tay, từng chữ từng chữ vang lên: “Hoằng Xương, con của Hoàng hậu, dù bị phế nhưng vẫn có khả năng quay lại.”
“Ta mời nàng đánh cờ vây, cờ đen vây cờ trắng, cờ đen là ta, còn cờ trắng là Tứ Hoàng tử. Ý của ta là, liệu ta có thể dựa vào sức mình mà diệt trừ Hoằng Xương hay không.”
“Nhưng nàng lại nói ‘Ngũ Tử’, ý là ta phải kéo theo năm vị hoàng tử khác mới có thể làm được việc này.”
“Hóa ra lại thâm sâu đến vậy!” Thị vệ nghe xong liền quay đầu lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn theo bóng lưng ta.
Không chút suy nghĩ đã hiểu rõ ẩn ý sâu xa của Thái tử.
Tài trí và tâm cơ này, quả nhiên không phải kẻ tầm thường có thể sánh bằng.
Lúc này ta đang trên đường trở về cung, hoàn toàn không hay biết bọn họ đã thổi phồng mình đến mức cao vời vợi như vậy.
Thế nhưng trùng hợp làm sao, khi đi ngang qua một khu vườn, ta lại bắt gặp Hoàng hậu.
Để tránh mặt cho đỡ ngượng ngùng, ta đặc biệt chọn một góc khuất rồi lén núp vào.
Hoàng hậu đưa tay ngắt một cành hoa, trên mặt thoáng hiện vẻ giận dữ nhưng rất nhanh đã đè nén lại, dáng vẻ vẫn vô cùng đoan trang: “Xem ra ta đã coi thường ả ta rồi.”
“Ban đầu còn tưởng chỉ là kẻ ngu ngốc, không ngờ lại giả vờ ngây dại trước mặt ta. Lúc mới gặp, đáng lẽ nên g.i.ế.t ả từ sớm để trừ hậu họa.”
Hoằng Xương nhíu chặt mày, giọng nói trầm thấp: “Thành tựu hôm nay của Hoa Phi đều nhờ vào Ngọc Chân. Nếu có thể khiến nàng vì chúng ta mà làm việc thì tốt biết mấy.”
“Nói thật, lần đầu gặp nàng, nhi thần quả thực có chút thích thú, nhưng thấy nàng phát ngôn quá ngu ngốc trước mặt mọi người nên mới thôi. Giờ nhìn kỹ lại, nàng đúng là có vài phần thú vị.”
Nghe vậy, Hoàng hậu lắc đầu, giọng nói nghiêm nghị: “Con muốn cưới nàng, nhưng Hoa Phi chưa chắc đã chịu nhả người.”
“Vậy mẫu hậu có ý gì?” Hoằng Xương cúi đầu hỏi.
Hoàng hậu siết chặt cành hoa trong tay đến mức bóp nát, giọng nói lạnh lùng: “Nếu trong bụng nàng có hài tử, nàng nhất định sẽ toàn tâm toàn ý vì con mà làm việc.”
“Nhi thần đã hiểu.” Hoằng Xương mỉm cười, nụ cười mang đầy ẩn ý.
Ta đứng trong góc nghe mà mặt đầy ngơ ngác, không hiểu nổi luôn.
Ta chỉ là một con cá mặn lười biếng, bọn họ tranh giành ta làm gì cơ chứ?
Haizz, đã nói rồi, EQ cao quá cũng không tốt.
Ai ai cũng giành giật, thật là khổ não mà.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Mê truyện số một
Vãi haha 😂😂😂
4 tháng