Ngồi sau quầy thu ngân của cửa hàng nhỏ, tôi bỗng thấy mơ hồ, lạc lõng.
Mọi thứ dường như quay trở lại thời điểm chỉ có một mình.
Lúc đó, tôi làm bốn công việc mỗi tuần, có hôm đến 11 giờ đêm mới về trường.
Khi ấy, khuôn viên trường vắng vẻ, chậm rãi bước đi giữa không gian tĩnh mịch, trong lòng cũng là cảm giác mơ hồ như bây giờ.
Thật nực cười, Ngao Ngọc mới rời đi bao lâu chứ?
Sao lại không quen như vậy?
Bà Hoa sống trên lầu bước vào cửa hàng, giọng to vang gọi: “Tiểu Ngao, Tiểu Ngao.”
Thấy người không có ở đó, bà cụ tưởng anh ra ngoài lấy hàng.
Cười tươi, đặt bốn quả quýt vàng ươm, tròn trịa lên quầy thu ngân: “Tiểu Ngao hôm nay giúp bà khuân đồ, vất vả rồi, cháu giúp bà cảm ơn nó nhé.”
“Đây đúng là một chàng trai tốt, cô chủ nhỏ à, cháu phải trân trọng đấy!”
Tôi vội nhận lấy, rồi đáp lại bằng mấy món đồ ăn vặt mà cháu gái bà ấy thích.
Nhìn chằm chằm vào mấy quả quýt, tôi lại ngẩn người.
Không biết từ khi nào trời đã âm u, tiếng sấm “ầm ầm” vang lên.
Tôi giật mình, đứng bật dậy.
Mỗi lần trời mưa, vết thương trên người Ngao Ngọc đều tái phát.
Anh đã đi đâu rồi?
Tôi vội lấy điện thoại gọi cho anh, nhưng không ai bắt máy.
Gọi lại lần nữa, nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Trong một năm qua, những nơi Ngao Ngọc hay lui tới rất hạn chế.
Ngoài cửa hàng nhỏ, anh chỉ đến chợ lấy hàng, hoặc đi ăn lẩu với tôi ở quán lẩu của Trần Tiểu Nghiễn.
Vì kinh tế eo hẹp, cơ hội dẫn anh đi nơi khác không nhiều.
Hơn nữa, anh còn mù đường, không thích dùng định vị trên điện thoại.
Mỗi lần đi đâu, phải dẫn đi đến mười mấy lần thì anh mới quen đường.
Khi tôi đang lo lắng muốn gọi Trần Tiểu Nghiễn đến giúp tìm người, điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Người gọi đến chính là Trần Tiểu Nghiễn.
“Cậu đây rồi, chồng cậu đang ở chỗ tớ. Hai người cãi nhau à? Sao cậu ấy lại ngồi một mình uống rượu giải sầu thế?”
Giọng nói quen thuộc của Trần Tiểu Nghiễn vang lên từ đầu dây bên kia, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu giữ anh ấy lại giúp tớ, tớ đến ngay.”
Trước khi ra khỏi nhà, để đề phòng bất trắc, tôi vội bước đến chiếc tủ lạnh nhỏ, định lấy thuốc cầm m.á.u đặc hiệu mà mình đã mua trước đó.
Tình trạng của Ngao Ngọc rất đặc biệt, thuốc cầm m.á.u thông thường không hiệu quả.
Chúng tôi từng vô tình nhận được công thức bí truyền từ một cặp vợ chồng trung y già, và loại thuốc này rất có ích với vết thương rỉ m.á.u của anh.
Loại thuốc này phải được bảo quản lạnh, vì vậy tôi đã mua chiếc tủ lạnh nhỏ này từ chợ đồ cũ.
Khi mở tủ lạnh, tôi sững người tại chỗ.
Nửa dưới của tủ lạnh vốn đầy những con cá cơm bạc – nước mắt của Ngao Ngọc mỗi lần anh buồn.
Nhưng bây giờ, tất cả đã biến thành những viên ngọc trai lớn, lấp lánh ánh sáng rực rỡ, chói lòa cả mắt.
Tôi vẫn thường đùa anh là “cá biển tinh”, anh không tức giận, mà chỉ nghiêm túc giải thích rằng những con cá cơm đó thực ra cũng là ngọc trai.
Chỉ vì anh bị trúng đ.ộ.c nên chúng không thể trở thành ngọc trai thực sự.
Lúc đó, dù không tin, nhưng tôi vẫn thuận theo lời anh, hỏi: “Vậy nghĩa là chỉ khi nào độc trong người anh được giải hết, mấy con cá cơm này mới biến thành ngọc trai, đúng không?”
Ngao Ngọc nghiêm túc bổ sung: “Khi anh đau khổ nhiều, nó cũng sẽ biến thành ngọc trai.”
Tôi tò mò hỏi tiếp: “Ý anh là bị thương nặng à?”
Ngao Ngọc lắc đầu: “Không chỉ vậy, nỗi đ.a.u trong lòng cũng tính.”
“Nhưng phải là rất đ.a.u, rất đ.a.u, một trạng thái cực kỳ buồn và cực kỳ tu.y.ệ.t vọng. Hiện tại anh chưa từng trải qua cảm xúc như vậy, nên em vẫn chưa thấy chúng biến thành ngọc trai.”
Anh mỉm cười, bưng đến trước mặt một đĩa trái cây đã được gọt sẵn: “Ở bên em, anh nghĩ sẽ không bao giờ có ngày đó.”
Giây phút này, tim tôi như bị ai đó b.ó.p nghẹt, mũi cay xè, rồi nước mắt bỗng dưng tuôn trào.
You cannot copy content of this page
Bình luận