“Uyển Uyển…”
Vụ tai nạn khiến ký ức của tôi quay trở về năm 19 tuổi.
Năm ấy, Nhan Thời Tước bị bác trai đưa ra chiến trường nước ngoài để đối mặt với súng đạn thật sự.
Ba tháng đó, ngày nào tôi cũng nhớ anh.
Đến khi anh trở về nước, để chúc mừng anh, tôi trèo lên cây đào mọc giữa hai nhà để hái quả đào mà cả hai chúng tôi cùng trồng từ nhỏ.
Nhưng lúc trèo xuống, tôi không cẩn thận trật chân.
Vậy nên tôi nghĩ, lần này xuất hiện ở bệnh viện chắc chắn là do Nhan Thời Tước đưa tôi đến.
Thế nhưng bác sĩ lại nói:
“Cô Tô, sau vụ tai nạn xe, cô đã hôn mê mười ngày và mất đi một phần trí nhớ. Hiện tại cô cảm thấy có gì khó chịu không?”
Tai nạn xe?
Năm 19 tuổi, tôi còn chưa biết lái xe.
Nghe những lời này, tôi không hề thấy sợ hãi, ngược lại, còn ngẩng đầu lên nhìn Nhan Thời Tước:
“Nhan Thời Tước, dù em quên mất rất nhiều chuyện, nhưng chắc chúng ta đã kết hôn rồi nhỉ?”
“Mùi bệnh viện khó chịu quá, anh đưa em về nhà đi.”
9
Nói xong, tôi không đợi Nhan Thời Tước trả lời, liền nhảy phắt lên lưng anh.
“Nhan Thời Tước, anh cõng em đi.”
Giữa tôi và Nhan Thời Tước, đây vốn là chuyện bình thường.
Nhưng khi tôi leo lên lưng anh, cơ thể anh đột nhiên cứng đờ.
“Uyển Uyển…”
Giọng anh nghẹn lại, định nói gì đó với tôi thì đột nhiên một ánh đèn lóe lên trước mặt.
Tôi nhìn về phía trước, một cậu bé với khuôn mặt đầy giận dữ đang không ngừng dùng đèn flash chụp ảnh chúng tôi.
Nhìn khuôn mặt non nớt nhưng lại đầy vẻ tức giận của thằng bé, lòng tôi bỗng trĩu xuống, cảm thấy phiền phức một cách khó hiểu.
Đang định mở miệng đuổi nó đi thì người phụ nữ nắm tay cậu bé đã lên tiếng:
“Chị Tô, chị nói dối với Tư Nhiên rằng mình sắp ch*ết.”
“Bây giờ lại ở đây thân mật với người đàn ông khác.”
“Chị không sợ Tư Nhiên và Mặc Hiên đau lòng sao?”
Cô ta nhìn tôi mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như rắn độc.
Tôi nhìn cô ta, trong lòng dâng lên một nỗi hận không rõ nguồn cơn.
Vì thế khi đáp lại, giọng tôi cũng chẳng hề khách sáo:
“Vừa nãy cô gọi tôi là chị à?”
“Cô già hơn tôi nhiều như thế, còn gọi vậy, tôi thấy ngại lắm đấy.”
Nét mặt của người phụ nữ sững lại, không biết phải nói gì.
Bên cạnh cô ta, cậu bé như một quả đạn pháo lao thẳng đến, đâm sầm vào chân Nhan Thời Tước:
“Tô Mộc Uyển, bà xuống ngay!”
“Bà thân mật với đàn ông khác như vậy, tôi sẽ bảo cha đánh ch*ết bà!”
Đôi mắt thằng bé đỏ hoe, nhìn tôi đầy giận dữ và căm hận.
Tôi không hề nhớ ra nó là ai, nên ngẩn người một chút, rồi ghé sát vào tai Nhan Thời Tước, thì thầm hỏi nhỏ:
“Bọn họ là lũ thần kinh từ đâu chạy đến vậy?”
“Sao lại biết tên em?”
Gương mặt căng thẳng của Nhan Thời Tước vì câu nói của tôi mà trở nên dịu dàng hơn.
Anh thở phào nhẹ nhõm, nhấc tôi lên lưng mình, tránh thằng bé rồi quay người rời đi.
“Đừng để ý đến họ, chúng ta về nhà thôi.”
Giọng anh ấm áp và dịu dàng, tựa như tiếng đàn.
Tôi đưa tay gãi nhẹ vành tai đang nóng bừng, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Nhưng cậu bé kia lại lao đến, túm chặt lấy vạt váy của tôi, lớn tiếng trách móc:
“Tô Mộc Uyển, tôi đang nói chuyện với bà đấy!”
“Sao bà có thể không thèm để ý đến tôi?”
“Trước đây bà chưa bao giờ làm vậy!”
Thằng bé như không thể chịu nổi việc bị tôi phớt lờ, cứ như thể trước kia tôi đã từng chiều chuộng nó vô điều kiện vậy.
Nhưng tôi không hề quen biết nó.
Vậy tại sao tôi phải đáp lại?
Khuôn mặt tôi lạnh lùng, mất kiên nhẫn, giật mạnh vạt váy ra khỏi tay thằng bé, rồi quay sang người phụ nữ đứng ở cửa, nói:
“Đây là con trai cô đúng không?”
“Cô mau dắt nó đi đi!”
“Tôi ghét nó!”
Nói xong, tôi đứng yên chờ phản ứng.
Người phụ nữ ở cửa không hề nhúc nhích, ánh mắt cô ta nhìn tôi tối sầm lại.
Còn cậu bé lúc nãy vẫn ra vẻ ngang ngược, bỗng đỏ hoe cả vành mắt.
“Tô Mộc Uyển, bà nói ai là mẹ tôi?”
10
Tôi chẳng buồn dây dưa với những người không quen biết, mà giục Nhan Thời Tước mau đưa tôi về nhà.
Ký ức của tôi dừng lại ở năm 19 tuổi, cái tuổi chỉ biết ăn chơi và vui vẻ.
Thứ Ba tuần này, ca sĩ tôi yêu thích nhất tổ chức một buổi hòa nhạc trong thành phố.
Tôi năn nỉ Nhan Thời Tước đưa tôi đi.
Dù trong mắt anh ánh lên vẻ lo lắng, cuối cùng anh cũng không cưỡng lại được mà đồng ý.
Buổi hòa nhạc náo nhiệt và đầy hứng khởi.
Nhưng khi chúng tôi chơi vui vẻ và chuẩn bị rời đi, một chiếc xe sang bất ngờ chắn ngang đường.
Tôi giật nảy mình, được Nhan Thời Tước che chở, nhưng vẫn không nhịn được thốt lên một tiếng.
Nhíu chặt mày, tôi định xông lên chất vấn tài xế.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, một người đàn ông đã lạnh lùng bước xuống xe, ánh mắt đầy u ám.
Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, vừa liếc qua bàn tay tôi đang nắm chặt vạt áo Nhan Thời Tước, sắc mặt anh ta lập tức cứng đờ.
You cannot copy content of this page
Bình luận