Nam Phụ Si Tình Yêu Ta

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Cha ta gấp gáp lên tiếng:

 

“Lương công tử, ngài nói vậy là sao?”

 

“Lão hủ kinh sợ vô cùng!”

 

Lương Chiêu cười nhạt, giọng sắc bén:

 

“Ta hỏi ngươi, nhà ngươi nghèo đến mức hôm nay ăn còn không biết mai lấy gì mà ăn, thậm chí nồi cũng không có mà bắc, vậy lấy đâu ra bạc để thành thân cho hai nhi tử của ngươi?”

 

Cha ta lúng túng, liếc mắt nhìn bà mối và cô nương đến xem mắt, không dám trả lời, chỉ nhỏ giọng chống chế:

 

“Lão hủ… lão hủ cũng có để dành được ít bạc…”

 

Lương Chiêu lập tức quát lớn:

 

“Vớ vẩn!”

 

“Nhà ngươi nợ tiền thuê đất không phải chỉ một hai ngày, nếu thật sự có bạc, vì sao không trả sớm?”

 

“Chẳng lẽ gan ngươi lớn đến mức dám lừa cả phủ Thái úy à?”

 

Nghe đến đây, cha ta sợ hãi đến mức luống cuống, chẳng còn để ý mặt mũi gì nữa, vội nói:

 

“Ai da, hiền tế, chúng ta đều là người một nhà, sao lại nói những lời này để kẻ ngoài chê cười chứ?”

 

“Đã như vậy, ngài cũng biết, số bạc kia chính là tiền sính lễ của nữ nhi ta mà…”

 

Lương Chiêu nghe xong, lập tức túm lấy cổ áo cha ta, kéo mạnh một cái, giọng tràn đầy uy lực:

 

“Nói hay lắm! Đã là tiền sính lễ của nữ nhi ngươi, vì sao lại không ở trong tay nàng?”

 

“Nương tử gả vào nhà ta, đến một đôi vòng vàng làm của hồi môn cũng không có!”

 

“Các ngươi thì sao? Mặc y phục mới, dẫn người đến xem mắt, cho nhi tử các ngươi thành thân!”

 

“Các ngươi đúng là mặt dày không ai sánh bằng!”

 

Ta đứng ngẩn người, kinh ngạc trước sức chiến đấu của Lương Chiêu. 

 

Không hổ danh là nam phụ ác bá bị cả chó ghét trong nguyên tác.

 

Hơn nữa, hắn nói nghe rất có lý, còn phát huy xuất sắc đến mức ta không chen vào được.

 

Ta bĩu môi, thu mình bên cạnh hắn, giả vờ tủi thân nói:

 

 “Tướng công, đừng nói nữa… ai bảo Khinh nhi là phận nữ nhi, mệnh khổ, mệnh hèn mà…”

 

13

 

Cha của Lương Chiêu giữ chức Thái úy, phẩm hàm Chính Nhất Phẩm, mang kim ấn tử thụ, nắm quyền binh trong thiên hạ.

 

Cha hắn ngang tàng trên triều đình, Lương Chiêu theo chân cha, hoành hành khắp kinh thành.

 

Con cháu nhà quyền quý bình thường đều không dám chọc đến hắn, ngay cả các hoàng tử cũng gọi hắn là huynh đệ. 

 

Ai mà dám đụng đến hắn?

 

Bà mối không phải người thiếu hiểu biết, vừa nhìn đã nhận ra hôm nay nhà họ Khương gặp đại họa, lập tức dắt cô nương kia bỏ chạy:

 

“Nhà họ Khương, ta thấy việc hôn sự này, để ta về thương lượng lại với người nhà của cô nương này đã.”

 

Rồi chẳng đợi cha nương ta giữ lại, người đã biến mất dạng.

 

Nhị ca ta tỏ ra rất ấm ức, lên tiếng trách móc:

 

“Muội muội, muội đây là làm gì vậy?”

 

“Nhị ca khó khăn lắm mới vừa ý một cô nương, bà mối cũng đã tới tận nhà, lại bị muội và… và Lương công tử phá hỏng hết!”

 

“Rốt cuộc là muội có ý gì đây?”

 

Trong lòng ta cười nhạt, ý ta rõ ràng là chẳng có ý tốt gì cả!

 

Nhưng ngoài mặt, ta làm bộ oan ức, khẽ nói:

 

“Hôm qua muội vừa mới xuất giá, mà hôm nay hai vị ca ca đã bận rộn xem mắt người khác rồi.”

 

“Chắc là do muội không hiểu chuyện, ở nhà thêm mấy năm, đến tận mười sáu tuổi mới chịu gả đi, làm chậm trễ chuyện cưới xin của hai ca ca đây.”

 

Lời ta vừa dứt, mặt hai người lập tức nóng ran.

 

Nếu không phải vì bán ta đi, họ căn bản không có bạc để cưới thê, cũng chẳng có cô nương nào muốn gả cho họ.

 

May mắn thay, đại ca ta là người biết nói chuyện, thấy tình hình giữa ta và Lương Chiêu như vậy, rõ ràng không dễ gì giải quyết. 

 

Hắn ta thở dài, ánh mắt van nài nhìn ta:

 

“Muội muội à, hôm nay muội trở về, rốt cuộc là muốn làm gì đây?”

 

Ta tất nhiên không thể nói thẳng, liền đáp:

 

“Đại ca nói gì vậy chứ? Muội muội đây làm gì có ý đồ gì? Chẳng qua dẫn theo tướng công về nhà thăm các người thôi mà.”

 

“Huống chi, muội đã là nữ nhi đã gả đi rồi, nước hất đi rồi, các người cứ mặc kệ muội.”

 

“Nhìn cha nương và các ca ca đều mặc đồ mới, cưới dâu mới, ăn ngon uống lành, chắc chắn chẳng có phần muội đâu…”

 

Lương Chiêu nghe vậy, đau lòng nhìn ta, vội nói:

 

“Nương tử, đừng buồn, tướng công sẽ thay nàng làm chủ.”

 

Cha ta nhìn chúng ta, vẻ mặt vừa kinh nghi vừa bất an, nghĩ ngợi một hồi, dường như cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó.

 

“Khinh nhi, có phải… con thấy chúng ta chuẩn bị của hồi môn cho con hơi ít nên bất mãn phải không?”

 

14

 

“Phì! Cái gì gọi là hơi ít, chẳng lẽ như vậy còn xem là của hồi môn được sao?”

 

Cha ta liếc nhìn sắc mặt ta, lại nhìn thái độ của Lương Chiêu, vỗ đùi một cái:


“Phải rồi, Lương công tử nói không sai, phải làm cho nữ nhi ta một đôi vòng tay rồng phượng bằng vàng làm của hồi môn mới đúng!”

 

Sau đó, ông cố nén vẻ đau lòng, nhìn Lương Chiêu mà hỏi:


“Không biết… Lương công tử thấy nên làm bao nhiêu thì hợp lý?”

 

Ồ! Ta đoán người cha hờ của mình đây là định “xuất huyết” rồi.

 

Lương Chiêu nhìn ta, lập tức hiểu ý, quay qua cha ta nói:


“Ngài thấy bao nhiêu thì thích hợp?”

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page