Viện Dưỡng Lão Trong Hậu Cung

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Ta bất lực lắc đầu, đứa trẻ ngốc nghếch này, say đến mức quên luôn cả xưng hô “trẫm” rồi.

 

Không nhịn được ý muốn trêu chọc, ta mỉm cười đáp: “Ta là nương tử của ngươi.”

 

Hắn nâng mặt ta lên, nhìn chăm chú một lúc lâu rồi phụng phịu nói: “Ngươi nói bậy! Nương tử của ta xinh đẹp lắm, ngươi không phải nàng ấy đâu.”

 

Câu này nói ra thật là… Có nên tức giận hay không đây?

 

Ta hít sâu một hơi, nén lại cơn giận trong lòng, tiếp tục giúp hắn cởi áo ngoài.

 

Ai ngờ hắn đột nhiên ôm chặt lấy ngực, nghiêm túc nói: “Ngươi có phải muốn quyến rũ ta không? Ta nói cho ngươi biết, ta đã có nương tử rồi, nàng mà biết sẽ nổi giận đấy.”

 

Ta bật cười thành tiếng, nhéo nhéo má hắn, hỏi: “Vậy nương tử của ngươi tên là gì?”

 

Hắn vui vẻ ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng bừng như ánh trăng, cười đáp:
 “Tiêm Nhược, nàng ấy tên là Hoa Tiêm Nhược.”

 

Bàn tay ta khựng lại. 

 

Hoa Tiêm Nhược… đó là tên của ta.

 

Lòng khẽ run lên một chút, tựa như có một sợi dây vô hình vừa khẽ chạm vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim.

 

Từ trước đến nay, ta chưa bao giờ có tình ý với hắn, chỉ mong ngày tháng trong cung trôi qua bình yên vô sự.

 

Thế nhưng giờ đây, khi biết trong lòng hắn luôn có mình, ta lại không kìm được mà cảm thấy vui sướng như trộm được báu vật.

 

Ta cười cả buổi, rồi liếc hắn một cái, giả bộ trách móc: “Nhưng ngươi đã có bao nhiêu phi tần rồi, lại còn thường xuyên qua chỗ của họ nữa.”

 

Hắn nhe răng cười, ghé sát vào tai ta, hạ giọng nói nhỏ: “Ta nói cho ngươi biết, nhưng ngươi không được kể cho ai đâu nhé.” 

 

“Mỗi lần ta qua chỗ họ ngủ, hễ họ định chạm vào ta, ta liền quậy phá, làm ầm lên. Bọn họ phiền quá, chẳng thèm quan tâm đến ta nữa.”

 

Ta ngẩn người. 

 

Hay thật! Hèn gì chẳng có ai tình nguyện thị tẩm!

 

Trong lòng thở dài một hơi, còn định hỏi thêm vài câu thì quay đầu lại đã thấy hắn nằm dài trên giường, ngủ ngon lành, tiếng ngáy khe khẽ vang lên đều đều.

 

Ta nhìn hắn ngủ say như vậy, bất giác bật cười, lẩm bẩm một câu: “Đúng là tiểu Hoàng đế phiền phức…”

 

Sáng sớm hôm sau, thái giám tới gọi lên triều, ta liền kéo hắn dậy.

 

Hắn dụi dụi mắt, bĩu môi, bộ dạng ngái ngủ, nhìn qua vừa đáng thương lại vừa buồn cười.

 

Thấy dáng vẻ của hắn, ta bỗng nổi hứng muốn trêu chọc thêm chút nữa. 

 

Ngồi bên mép giường, ta giả bộ đưa tay lau khóe mắt, làm như đang khóc.

 

Hắn quả nhiên bị ta lừa, vội vàng chạy lại kéo nhẹ tay áo ta, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế? Ai làm nàng giận à?”

 

Ta làm bộ ấm ức, đáp: “Đêm qua Hoàng thượng uống say, nói rằng chán ghét thần thiếp, còn muốn đuổi thần thiếp ra khỏi cung.”

 

Hắn tròn mắt kinh ngạc, vội la lên: “Trẫm nói như vậy bao giờ?”

 

Ta tiếp tục giả vờ thút thít: “Là chính miệng Hoàng thượng nói khi say đêm qua, thần thiếp nghe rõ ràng mà.”

 

Hắn liền cuống cả lên, vội vàng biện bạch: “Lời nói lúc say thì có thể coi là thật sao? Đó chỉ là nói bậy thôi!”

 

Ta gần như sắp nhịn không nổi mà bật cười, nhưng vẫn cố nhịn, nhỏ giọng nói tiếp: “Người đời thường nói rượu vào lời ra, những lời lúc say đều là lời thật lòng. Chắc hẳn Hoàng thượng đã chán ghét thần thiếp rồi, nên mới mượn men say mà nói ra điều này.”

 

Hắn ngây người đứng đực ra đó, há miệng mấy lần mà không nói được lời nào, vẻ mặt lộ rõ sự bối rối.

 

Ta nhẹ nhàng đặt chiếc khăn xuống, thở dài một tiếng rồi nói: “Thôi, nếu Hoàng thượng đã không cần thần thiếp nữa, vậy thần thiếp xin tự tìm người khác mà tái giá, chắc Hoàng thượng cũng không phản đối đâu nhỉ?”

 

Hắn mím môi, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đỏ hơn cả mông khỉ.

 

Ta nhướng mày cười nói: “Nghe nói tân khoa trạng nguyên dung mạo tuấn tú, không bằng Hoàng thượng vì ta mà ban hôn, cũng để hoàn thành ân tình vợ chồng mấy năm nay.”

 

Hắn tức giận đứng dậy, thở phì phì nói: “Nàng là Hoàng hậu, không thể ly hôn, chỉ có thể phế hậu!”

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page