Tô Ba Ba đưa tay chỉ vào ba cô gái đang mặc váy ngắn đỏ: Mộc Vũ, Lý Thiếu Long và Lâm Viễn Dao.
“Ba người các em một nhóm. Bốn người còn lại một nhóm. Hai người có thành tích bán hàng kém nhất sẽ bước vào vòng PK.”
Các cô gái đưa mắt nhìn nhau. Phân nhóm như vậy xem ra cũng công bằng, nhóm của Mộc Vũ thực lực mạnh hơn, nhưng chỉ có ba người; còn nhóm kia thực lực yếu hơn, nhưng lại có tới bốn người.
Tô Ba Ba đợi mọi người tiêu hóa xong những lời mình nói, rồi khẽ cười, nói tiếp: “Luật chơi lần này có chút thay đổi, quyền quyết định ai bị loại ở vòng PK… sẽ không còn nằm trong tay ban giám khảo nữa.”
Các cô gái đều ngẩn ra, rồi lập tức nhao nhao lên hỏi:
“Vậy là ai quyết định ạ?”
“Khán giả à?”
“Hay là bình chọn qua tin nhắn?”
Tô Ba Ba cười gian, cố tình hạ thấp giọng nói, khàn khàn kéo dài: “Nằm trong tay các em.”
Tất cả các cô gái đồng loạt chớp mắt lạch cạch, trong chốc lát vẫn chưa hiểu rõ ý tứ của Tô Ba Ba. Cô ấy tiếp tục mỉm cười, giải thích thêm: “Những người không rơi vào vòng PK sẽ có mỗi người một phiếu. Khi PK diễn ra, chính các em sẽ bỏ phiếu quyết định người bị loại.”
Cuối cùng, mọi người cũng hiểu ra. Nói cách khác, lần này, quyền sinh sát nằm trong tay họ. Họ sẽ phải quyết định, trong hai người có doanh số bán hàng thấp nhất, ai là người bị loại.
Không hẹn mà gặp, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Mộc Vũ.
Mộc Vũ khẽ nheo mắt, chuyện đã thành thế này, cô nhất định không thể để doanh số của mình rơi vào nhóm cuối.
Tô Ba Ba âm thầm cảm thán, mức độ hấp dẫn của chương trình đang ngày càng tăng. Đây là một bài kiểm tra hoàn toàn về bản chất con người. Khi quyền quyết định được trao cho chính các thí sinh, thì người mạnh nhất lại trở thành mục tiêu nguy hiểm nhất, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể bị loại ngay lập tức.
Khi mỗi người đang bận tính toán trong lòng, tất cả cùng lên chiếc xe Lincoln dài, nối đuôi theo sau chiếc xe vận chuyển màu trắng. Chẳng mấy chốc, họ đã tiến vào khu vực nội thành. Xe vận chuyển cuối cùng cũng dừng lại trước cửa một siêu thị lớn.
Tô Ba Ba gọi vài thí sinh xuống xe, cười nói: “Chúng ta sẽ dựng hai quầy hàng ở hai lối vào khác nhau của siêu thị. Hai nhóm, mỗi nhóm một vị trí. Rất công bằng, đúng không?”
Các cô gái đứng trước cửa siêu thị nơi người qua kẻ lại tấp nập, thỉnh thoảng có khách hàng ngoái lại nhìn. Ai nấy đều lộ rõ vẻ lúng túng, tất cả sự chuẩn bị tâm lý trên đường đi giờ như tan biến sạch. Đến lúc thật sự bước lên ‘chiến trường’, họ mới phát hiện tim mình đang đập thình thịch vì căng thẳng.
Tô Ba Ba thì làm như chẳng hề hay biết trái tim họ đang như bị chiên trong dầu sôi, lại còn đổ thêm một gáo nước sôi vào chảo, cô ấy cười một cách vô cùng gian xảo: “Lần này, sẽ có thêm một thí sinh từ nhóm đã bị loại quay trở lại thi đấu với các em. Cô ấy không có quyền PK. Nếu thành tích bán hàng của cô ấy còn thấp hơn hai người đội sổ của các em, thì sẽ bị loại trực tiếp.”
Theo sau lời Tô Ba Ba, một cô gái từ trên xe tải trắng nhảy xuống.
Con ngươi của Ellie lập tức co rút lại, là Kim Duyệt!
Kim Duyệt mặc một bộ váy ngắn và áo ba lỗ màu xám trông khá mờ nhạt, nhưng trên khuôn mặt lại là sự quyết tâm và tự tin lạ thường. Ánh mắt cô ta quét qua từng cô gái một cách đầy khí thế.
Khóe môi Mộc Vũ khẽ nhếch lên, thú vị rồi đây, càng lúc càng thú vị. Trận chiến trong siêu thị lần này, có lẽ sẽ còn hấp dẫn hơn tất cả các vòng thi trước.
Tô Ba Ba liếc qua vẻ mặt rực rỡ biểu cảm của các thí sinh, thầm cầu mong hệ thống máy quay ẩn đang hoạt động có thể ghi lại đầy đủ những khoảnh khắc này. Cô ấy giơ lên một chai nước uống và bắt đầu giới thiệu: “Đây là sản phẩm các em sẽ bán hôm nay, nước tăng lực Jinli. Hiện hãng đang có chương trình khuyến mãi, giảm giá còn 88%. Bán được bao nhiêu, hoàn toàn phụ thuộc vào bản lĩnh của các em.”
Nói xong, cô ấy để lại bốn cô gái đứng đầu do Ellie ở một lối vào siêu thị, đồng thời chỉ đạo công nhân dỡ nửa xe nước uống xuống, chất thành một dãy cao sừng sững.
Tiếp theo, ba người nhóm Mộc Vũ được đưa tới lối vào khác. Riêng Kim Duyệt thì được dẫn vào trong siêu thị, cô ta sẽ bán hàng ngay trong khu mua sắm. Theo lời Tô Ba Ba, làm một mình thế này có thể tận dụng được đôi chút lợi thế.
Mộc Vũ, Lý Thiếu Long và Lâm Viễn Dao đứng trước đống thùng nước uống được xếp chồng cao ngất, trong chốc lát không ai hành động gì.
Lý Thiếu Long liếc nhìn Mộc Vũ, rồi lại nhìn Lâm Viễn Dao, hếch mũi cười nói: “Hay là thế này đi, dù sao cũng tính thành tích riêng từng người. Vậy mình chia đều đống nước uống này làm ba phần, ai phụ trách phần nấy, thấy sao?”
Sự sắp xếp của cô ấy rất công bằng, Mộc Vũ và Lâm Viễn Dao đều không có ý kiến. Ba người nhanh chóng chia các thùng nước uống thành ba phần. Lý Thiếu Long lập tức chiếm lấy phần bên trái, Lâm Viễn Dao cũng không khách sáo, chọn luôn phần bên phải. Thế là, Mộc Vũ chỉ còn có thể đứng ở vị trí chính giữa để bán hàng.
Lúc mới bắt đầu, cả ba đều cực kỳ lúng túng. Bình thường nhìn thấy những người bán hàng ở các sạp nhỏ gào to rao hàng, cứ tưởng là chuyện đơn giản. Đến khi chính mình phải làm, mới biết mở miệng thôi cũng đã khó vô cùng.
Ba người đứng ngây ngốc một lúc lâu. Mộc Vũ mấy lần há miệng định nói nhưng rồi lại nuốt lời trở vào. Làm một nhân viên tiếp thị, có khi còn khó hơn cả làm diễn viên.
Không ai ngờ, người đầu tiên “mở hàng” lại là Lâm Viễn Dao. Một cậu con trai tầm mười bảy, mười tám tuổi rụt rè chạy tới, ngượng ngùng mua một chai nước rồi khẽ hỏi: “Em… em có thể xin số điện thoại của chị không?”
Tình huống bất ngờ này khiến cả ba cùng bật cười, cũng nhờ đó mà không khí căng thẳng được hóa giải phần nào. Lý Thiếu Long là người đầu tiên thật sự buông bỏ mọi gánh nặng trong lòng. Cô ta với vóc dáng cao ráo, tay chân dài, bước một bước dứt khoát ra phía trước sạp, khí thế bừng bừng, lớn tiếng rao hàng: “Qua đây đừng ngó lơ! Nước uống thể thao mới ra mắt, khuyến mãi cực hot, giảm giá 12% — chỉ hôm nay thôi nha!”
Phải thừa nhận, trong ba người thì Lý Thiếu Long có sức hút mạnh nhất. Thân hình cân đối, khỏe khoắn, lại có vẻ đẹp trung tính thu hút, không chỉ khiến các chàng trai ngoái nhìn mà ngay cả các cô gái cũng yêu thích. Chẳng mấy chốc, quầy nước của cô bắt đầu đông khách.
Lâm Viễn Dao có vẻ hơi sốt ruột. Cô ta đảo mắt, liền kéo nhẹ vạt áo tank-top lên một chút, để lộ vòng eo nhỏ nhắn gợi cảm. Nhanh chóng, trước quầy của cô cũng tụ lại một nhóm người.
Vị trí của Mộc Vũ lại không được thuận lợi. Do các quầy hàng nằm ở lối vào siêu thị, khách đến mua sắm thường rẽ sang trái hoặc sang phải, không ai đi thẳng vào giữa.
Rất nhanh, Mộc Vũ đã nhận ra bất lợi của mình. Cô khẽ liếc sang Lý Thiếu Long, bắt gặp ánh mắt cô ta thỉnh thoảng liếc về phía mình, trong lòng Mộc Vũ lập tức hiểu ra. Rất có thể, ngay từ khi đề xuất chia nhóm, đối phương đã sớm tính đến tình huống này.
Mộc Vũ khẽ lắc đầu, bật cười. Cô không cố gắng gào thét rao hàng nữa, chỉ đứng một bên lặng lẽ quan sát Lý Thiếu Long và Lâm Viễn Dao bán từng chai nước. Hai người kia thi thoảng lại đắc ý liếc về phía cô, nhưng Mộc Vũ vẫn điềm tĩnh đáp lại bằng ánh mắt bình thản. Nhìn một lúc không thấy phản ứng gì, họ cũng tự cảm thấy nhàm chán, bèn thôi không chú ý tới cô nữa, tập trung vào việc bán hàng.
Chẳng bao lâu sau, Lý Thiếu Long và Lâm Viễn Dao bỗng phát hiện lượng nước uống của mình không còn bán chạy như trước. Cả hai quay đầu lại, và chợt nhận ra Mộc Vũ đã không còn ở vị trí quầy của mình nữa…
You cannot copy content of this page
Bình luận