Danh sách chương

Đó là một thiếu niên cưỡi kiếm bay thẳng lên chín tầng trời ôm trăng, miệng ngậm một xiên kẹo hồ lô, nằm trên mặt trăng hóng gió, ngắm những vì sao lướt qua ngay cạnh cánh tay, tiếng gió đêm thổi làm cổ áo phấp phới vang động.

Hắn ngửa người nằm trên thân kiếm, tay gõ nhịp lên chuôi kiếm, giọng điệu nhẹ nhàng tự trào, lại đầy vẻ vui thích: “Quả nhiên là tuyệt vời, siêu siêu siêu trăng cực bự.”

Đêm ở yêu thành vô cùng náo nhiệt, Lý Tùng La đi trên phố, bắt gặp vô số yêu quái mình hổ đuôi rắn. Trông bọn họ —— ngoài những đặc điểm thú vật còn sót lại trên cơ thể, thì hầu như chẳng khác gì người thường.

Họ mặc cổ trang, có tóc thì còn cài trâm búi đầu. Có kẻ đi một mình, cũng có cả gia đình dắt tay nhau đi dạo.

Mới vừa rồi Lý Tùng La thấy một bầy tiểu hổ lông xù xì, mặc yếm đỏ, chạy lon ton khắp nơi. Tay chân chúng vẫn là móng vuốt hổ, trên đầu còn đôi tai tròn nho nhỏ, theo từng bước chạy mà lắc lắc liên hồi.

Đáng yêu chết đi được.

Lý Tùng La đi dọc phố hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, thấy thứ gì thú vị là mua luôn.

Trước khi ra khỏi cung, nàng đã mang theo rất nhiều tiền từ kho báu của Yêu Quân tiền nhiệm.

Mua mãi, mua mãi, đến mức ô chứa đồ của nàng đã chật ních không còn chỗ.

Lý Tùng La kéo Tạ Phù Cừ ngồi xuống bậc thềm nghỉ ngơi, tay cầm que kẹo mạch nha vừa mua được, ăn đến nhe răng trợn mắt; kẹo do yêu quái làm quá mềm, lại dính, khiến nàng phải dùng hết sức mới cắn được.

“Cái hệ thống này thật keo kiệt, chỉ cho có chút xíu ô chứa, ta mua vài món lặt vặt thôi đã chẳng còn chỗ để rồi.” Lý Tùng La vừa lầm bầm oán trách, vừa nhai nhồm nhoàm, giọng nói mơ hồ vì kẹo dính đầy miệng.

Nói xong câu đó, nàng lại bẻ một miếng kẹo mạch nha, nhét vào miệng Tạ Phù Cừ bên cạnh.

Hắn động đậy miệng, rồi chậm rãi mở lời: “Lý Tùng La, ngọt.”

Lý Tùng La vừa sắp xếp đồ vừa lẩm bẩm: “Để ta xem nào… cái vỏ dừa này ta muốn giữ lại để đựng nước uống, ừm… còn đây là hạt giống của hoa ăn thịt, ta chưa từng thấy hoa ăn thịt bao giờ, phải trồng thử mới được, không thể bỏ. Còn cái đầu lâu thú này… cái này ta muốn đội lên, thế cũng không thể bỏ đi!”

Tạ Phù Cừ: “… Lý Tùng La… dính… răng…”

Lý Tùng La lôi ra chiếc đầu lâu thú mà mình đã lựa chọn rất kỹ, rồi trực tiếp đội lên đầu.

Đó là một chiếc đầu lâu rất to, trông hơi giống đầu mèo. Đôi mắt sáng long lanh của nàng lóe ra trong hốc mắt trống rỗng, chiếc đuôi ngựa phía sau bị xương sọ đè ép xuống, chỉ còn chóp tóc cong cong hất ngược lên, như cái đuôi nhỏ không chịu khuất phục.

Nàng dọn ra một ô trống, tiếp tục lục trong túi: “Đây là con bọ có thể phun muối, cái này rất quan trọng, ta không thể không có nó. Tiếp theo tiếp theo… Đây là cỏ nguyền rủa khiến người ta xui xẻo, cái này cũng rất quan trọng, ta cũng không thể bỏ! Tiếp theo tiếp theo…”

Tạ Phù Cừ khẽ gọi tên nàng, giọng nhỏ và mơ hồ, nhưng Lý Tùng La chẳng hề nghe thấy, vẫn đội đầu lâu hý hoáy sắp xếp hành lý.

Hắn gọi tới bảy tám lần mà không được đáp lại, cuối cùng đành tự mình nuốt chỗ kẹo mạch nha còn dính trong miệng xuống.

Tạ Phù Cừ: “Lý Tùng…”

“Nghe rồi nghe rồi, đây cho ngươi ăn nữa này!” Lý Tùng La chẳng thèm quay đầu, nhanh tay nhét thêm một cục mạch nha vào miệng hắn, còn dặn dò: “Ngươi bớt ăn thôi, kẻo quay đầu lại bị sâu răng bây giờ.”

Tạ Phù Cừ: “…”

Hắn không hiểu vì sao Lý Tùng La lại nhét thêm kẹo cho mình, nhưng kẹo ngọt ngào như thế, đã là nàng cho thì hắn chỉ biết cố gắng ăn tiếp.

Kẹo thật ngọt…

Ngọt đến ngon lành…

【Ta】 thật tốt.

Lý Tùng La lục lọi túi mãi, sau khi xong, nàng đã biến thành một dáng vẻ hoàn toàn khác: bên trái chiếc đầu lâu thú cắm thêm một bông hoa đỏ rực, trên cổ đeo hai vòng dây chuyền may mắn bằng vỏ sò, trên ngón cái và ngón áp út của bàn tay trái là hai chiếc nhẫn đá quý màu khác nhau để cầu may, bên hông thắt đai ngọc, còn treo thêm thanh kiếm Liên Hoa.

Nàng “soạt” một tiếng đứng bật dậy, những chiếc vỏ sò cùng mảnh ngọc nhỏ khảm trên cổ áo va vào nhau, phát ra âm thanh trong trẻo leng keng.

Lý Tùng La ngẩng đầu nhìn lên cao, ánh mắt hướng về pho tượng khổng lồ trên bầu trời, nàng kéo tay áo Tạ Phù Cừ, đốt giấy mời gọi hắn:

【Đi thôi, chúng ta đi xem tượng của chúng ta.】

Từ chỗ hai người nghỉ ngơi đi đến chỗ pho tượng có rất nhiều con đường, trong yêu thành các lối đi giao nhau chằng chịt.

Lý Tùng La chọn con đường gần nhất, đi thẳng. Như vậy hai người phải băng qua một con hẻm vừa tối vừa hẹp. Mới đi được nửa đường, phía trước phía sau đã đồng loạt xuất hiện mấy bóng đen, chặn kín lối ra lối vào.

 

Hết

Chương 57:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page