Bất chợt, mớ tóc đen bị nàng nắm trong lòng bàn tay lại trượt đi như cát chảy, luồn qua kẽ tay, tan vào mặt đất.
Những sợi tóc đen vốn đang dâng lên như triều cường muốn nhấn chìm Lý Tùng La, trong nháy mắt cũng rút xuống như thủy triều biến mất, chỉ để lại bím tóc dài mà nàng vừa tết, cùng với phần tóc chưa kịp tết, ngoằn ngoèo quấn quanh dưới chân Tạ Phù Cừ.
Lý Tùng La ghé sát đầu tới trước mặt Tạ Phù Cừ: “Vậy là tóc của chúng ta là sống, đúng không?”
Tạ Phù Cừ không đáp.
Lý Tùng La đưa tay, bàn tay lạnh buốt vì bị nhuộm đen bởi tóc phủ lên, khẽ che miệng hắn.
Khuôn mặt hắn lạnh như người chết, chỉ có môi là còn chút ấm áp, dán lên lòng bàn tay nàng, giống như một nụ hôn nóng ấm.
Lý Tùng La dùng lòng bàn tay ấn nhẹ lên môi hắn, cảm thán: “Ngươi giống với… công chúa nào ấy nhỉ? À, chính là công chúa phải dệt áo bằng cỏ tầm ma, trước khi dệt xong thì không được nói chuyện ấy.”
Hộ công thường kể chuyện cổ tích cho Lý Tùng La, nên nàng có cả một kho truyện phong phú trong đầu.
Tạ Phù Cừ chỉ cần lộ ra một đặc điểm nào đó, nàng đều có thể liên tưởng đến nhân vật chính trong các câu chuyện kia.
Chỉ tiếc, đa phần nhân vật chính trong truyện cổ tích đều là động vật hoặc công chúa, nên hắn đành lần lượt bị nàng ví thành đủ loại công chúa khác nhau.
Cuối cùng, nàng vẫn không thể tết xong toàn bộ mái tóc hắn.
“Tóc” của hắn quá dài.
Vì vậy, Lý Tùng La chỉ tết được một phần, mà phần tóc được tết ấy nàng đã gắn đầy những món trang sức. Chỉ tết tóc mà không thay y phục thì trông chẳng ăn nhập, hơn nữa nàng đã sớm thấy chán ghét bộ đồ đen sì sì của Tạ Phù Cừ rồi.
Nàng vẫn thích hình ảnh thiếu niên trong những ký ức rối loạn kia hơn —— người mặc áo thể thao, đồng phục học sinh, hay sơ mi trắng.
Giờ điều kiện có hạn, Lý Tùng La lại chưa khéo tay đến mức có thể cắt may ngay một chiếc sơ mi từ một mảnh vải.
Nàng lục lọi đống quần áo Khuê Mộc mang đến. Toàn bộ đều rất đẹp, nhưng có một vấn đề, toàn là váy của nữ nhân.
Sau một hồi vất vả, nàng mới chọn được một bộ cỡ siêu lớn.
Đó là chiếc váy dài hai màu trắng và lam nhạt, kèm theo một tấm lụa khoác ngoài.
Lý Tùng La cầm mớ vải chỉnh tới chỉnh lui, nhưng vẫn chẳng thấy hợp mắt, bèn dứt khoát đốt một tờ giấy vàng để hỏi Tạ Phù Cừ có mặc không.
Hắn chậm rãi dịch lại gần nàng, đôi bàn tay luyện kiếm lâu năm cầm lấy mảnh vải mềm mại. Hắn tỏ vẻ nghi hoặc: “Lý Tùng La mặc?”
Lý Tùng La đốt giấy viết trả lời hắn: 【Ta không mặc, Tạ Phù Cừ mặc.】
Tạ Phù Cừ: “Tạ Phù Cừ mặc, ta không mặc.”
Lý Tùng La lại đốt giấy: 【Đúng, Tạ Phù Cừ mặc, ngươi mặc!】
Tạ Phù Cừ: “Ta không mặc, Tạ Phù Cừ mặc.”
Lý Tùng La: “……”
Lý Tùng La véo lấy mặt Tạ Phù Cừ: “Ngươi có phải đang giả ngu với ta không?”
Khuôn mặt hắn cứng đờ, lớp da thịt căng trên xương cứng nhắc đến mức nàng chẳng véo được. Hắn giữ nguyên gương mặt vô cảm hướng về phía nàng, đôi mắt trống rỗng mờ mịt.
Lý Tùng La nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn, nhưng hắn vẫn chẳng có phản ứng gì khác.
Nàng bèn lấy giấy vàng ra, đốt đi một dòng chữ: 【Ta mặc.】
Tạ Phù Cừ chậm rãi nghiêng đầu, trên gương mặt cứng ngắc nhưng tuấn mỹ kia thoáng hiện vẻ như đang suy nghĩ.
Vẻ suy nghĩ chỉ tồn tại trong chốc lát, sau khi não hắn tiếp nhận xong lời nhắn, phải mất gần nửa canh giờ mới dần dần tiêu hóa được ý tứ —— rồi hắn liền đưa tay cởi y phục của mình, bắt đầu mặc bộ váy mà Lý Tùng La chọn.
Trong nhận thức của Tạ Phù Cừ, hắn và Lý Tùng La vốn là cùng một người. Vì vậy, khi nàng viết 【ngươi mặc】 hay 【Tạ Phù Cừ mặc】, đầu óc hắn khó mà phân biệt rõ.
Nhưng nếu nàng viết 【ta mặc】, hắn lại hiểu ngay lập tức.
Thời gian hắn ngẫm nghĩ thật sự quá lâu, lâu đến mức Lý Tùng La ngồi phát ngẩn, trong đầu suy nghĩ từ “làm sao trở thành đại vương của toàn bộ yêu thành” dần dần biến thành “sáng mai ăn cháo sườn khoai hay cháo trứng bắc thảo thịt nạc thì ngon hơn”.
Lâu đến mức đám thị nữ bên ngoài cung điện, vốn bị dọa đến chân tay mềm nhũn nhưng không dám đi xa, cũng bắt đầu lo lắng không biết ngày mai mình có phải lại thay đổi chủ nhân mới hay không.
Trong lúc Lý Tùng La còn đang do dự giữa cháo sườn khoai và cháo trứng bắc thảo, thì đối diện nàng, Tạ Phù Cừ bỗng nhiên bắt đầu cởi áo.
Nàng sững sờ, chỉ trong chốc lát, hắn đã tháo xong đai lưng.
Chiếc áo đen thuận theo cánh tay hắn trượt xuống, để lộ nửa thân trên dưới ánh sáng mờ ảo vàng ấm.
Lý Tùng La ngơ ngẩn nhìn nửa thân trần ấy —— lúc mặc áo hoàn toàn chẳng nhận ra, thì ra hắn có cơ bắp rắn chắc, đường nét rõ ràng đến vậy.
You cannot copy content of this page
Bình luận