Nhìn thấy Kim Duyệt há hốc miệng kinh ngạc, sợ đến mức mặt trắng bệch, trong lòng Mộc Vũ dâng lên một cơn khoái cảm trả thù đầy thỏa mãn. Cô quay lưng lại, lạnh lùng buông một câu: “Đi thôi, trận đấu vẫn chưa kết thúc.”
Kim Duyệt run rẩy bước theo sau, ánh mắt đầy hoảng loạn nhìn về phía bóng lưng mảnh mai kia, người con gái đó rốt cuộc là loại người gì vậy?! Vừa nghĩ đến câu “tôi có thể chọn cho cô một chiếc quần lọt khe” mà Mộc Vũ nói ban nãy, cô ta rùng mình, sợ đến dựng tóc gáy. Không nghi ngờ gì nữa, cô ta là một con ác quỷ chính hiệu!
Mộc Vũ cố ý chờ sẵn ở cửa phòng thay đồ. Cô âm thầm tính toán điểm số trong đầu và kết quả thật sự không khả quan. Cô chỉ vừa được 3 điểm; kể cả Kim Duyệt có đạt điểm tuyệt đối là 5, tổng lại cũng chỉ được 8 điểm.
Mà ở vòng trước, ngoài cô ra, thí sinh thấp điểm nhất cũng đã được 4 điểm.
Trong màn trình diễn vừa rồi, Mộc Vũ đã quan sát rất kỹ. Ai cũng thể hiện ổn định, gần như không thể có ai tụt xuống 3 điểm. Nói cách khác, khả năng cô bị loại rất cao.
Khi cục diện vẫn chưa rõ ràng, Mộc Vũ tuyệt đối không thể để bất cứ bất ngờ nào xảy ra. Dù sao, Kim Duyệt cũng chỉ là một cô gái ngoài hai mươi. Khi cô ấy dám mặc bộ bikini do mình chọn, Mộc Vũ đã chắc chắn một điều: Về bản chất, cô gái này vẫn chưa hoàn toàn hư hỏng không thể cứu vãn.
Với kiểu người như vậy, phải dùng thủ đoạn sấm sét mới có thể khiến cô ta sợ mà không dám giở trò thêm lần nữa. Và với cuộc thi lần này, Mộc Vũ không còn vốn để thua nữa.
Hai người một trước một sau đi tới chỗ Tô Ba Ba, cùng đứng cạnh nhau, tuy nhiên vẫn giữ khoảng cách đầy cảnh giác.
Ống kính máy quay dõi theo ánh mắt của Tô Ba Ba, lướt qua từng gương mặt thí sinh. Có người lo lắng, có người bất an, nhưng phần lớn là kích động và phấn khích.
Cuộc thi tối nay thực sự rất mãn nhãn. Đặc biệt là tổ hợp Mộc Vũ – Kim Duyệt, kẻ tung người hứng như hai cao thủ trong chốn võ lâm, so chiêu từng đòn một. Đám nhân viên đài truyền hình xem mà sướng rơn, chắc chắn khi lên sóng, khán giả cũng sẽ “quẩy” hết mình.
Ống kính lại quay về gương mặt của Tô Ba Ba. Cô ung dung nhìn các thí sinh, khẽ mỉm cười: “Thế nào, mọi người đang rất mong chờ kết quả đúng không?”
Tô Ba Ba cố tình làm ra vẻ thần bí, ánh mắt mơ màng như một con mèo Ba Tư lười biếng, mang theo chút quyến rũ. Chậm rãi rút ra tấm thẻ nhỏ trong tay, cô ấy nhìn thẳng vào máy quay, đôi môi đỏ khẽ mở: “Ellie, 4 điểm. Lâm Viễn Dao, 5 điểm… Kim Duyệt, 5 điểm!”
Cô ấy đọc xong điểm số của tất cả các thí sinh, rồi nở nụ cười nhàn nhã, để lộ hàm răng trắng đều: “Tin rằng những khán giả giỏi tính toán hẳn đã đoán được kết quả. Đúng vậy, có hai đội cùng đạt 8 điểm. Một là Mộc Vũ và Kim Duyệt, đội còn lại là Diêu Phương Hoa và Ni Ni.”
Ngay sau lời tuyên bố, ống kính lia qua gương mặt của bốn cô gái. Mộc Vũ và Kim Duyệt giữ vẻ điềm tĩnh. Với họ, kết quả này đã là rất tốt rồi. Ngược lại, Diêu Phương Hoa và Ni Ni lộ rõ vẻ sửng sốt.
Ống kính lại quay về phía Tô Ba Ba, cô ấy nhếch môi, nở nụ cười tinh quái như một tiểu ác ma rồi tuyên bố dứt khoát: “Hiệp phụ, bắt đầu!”
Ánh mắt bốn cô gái giao nhau giữa không trung. Diêu Phương Hoa và Ni Ni vốn là cặp đôi thực lực trung bình, mỗi người đạt 4 điểm. Hai người nắm chặt tay nhau, tương phản rõ rệt với khoảng cách vô hình giữa Mộc Vũ và Kim Duyệt.
Tô Ba Ba chờ một lát, đợi mọi người trấn tĩnh lại rồi mới nói tiếp: “Hiệp phụ lần này sẽ là một tiểu phẩm ngắn. Chủ đề: Nước tăng lực JìnLì. Hai người trong một đội phải cùng biên kịch, dàn dựng và biểu diễn một vở kịch ngắn dài ba phút. Thời gian chuẩn bị 30 phút.”
Mộc Vũ hơi sững lại, rồi thầm thở phào. Diễn xuất chính là sở trường của cô. Trận này, cô tự tin nắm chắc phần thắng, mấu chốt còn lại là xem Kim Duyệt phối hợp được đến đâu.
Cô không kìm được quay sang nhìn Kim Duyệt, cũng bắt gặp ánh mắt của đối phương đang nhìn mình. Ánh mắt Mộc Vũ trầm ổn, cô nhìn thẳng vào Kim Duyệt không vòng vo, chỉ hỏi một câu: “Cô có muốn thắng không?”
Kim Duyệt kiên định gật đầu. Mộc Vũ trong lòng hơi yên tâm, đang định nói gì đó thì giọng của Tô Ba Ba lại vang lên: “Chỉ có một điều kiện, các bạn phải biểu diễn trong chính trang phục vừa trình diễn trên sàn catwalk.”
Cả trường quay lập tức xôn xao. Nhân viên đài truyền hình lẫn các thí sinh đều hướng ánh mắt về phía Mộc Vũ và Kim Duyệt. Ai cũng không hẹn mà cùng nghĩ đến một điều: Một người mặc váy bầu, người kia thì diện bikini, kiểu phối hợp này, sao có thể diễn cùng một tiểu phẩm được? Quá sức tưởng tượng!
Ngược lại, Diêu Phương Hoa và Ni Ni thì thở phào nhẹ nhõm. Diêu Phương Hoa mặc quần short đen phối với áo ba lỗ nhiều màu sắc, Ni Ni thì diện áo tay bồng kiểu Hàn cùng quần legging thêu hoa, cả hai đều rất hợp với chủ đề nước uống thể thao.
Hai cô gái lộ rõ vẻ vui mừng, như thể chiến thắng đã nắm chắc trong tay. Khi nhìn thấy hai đội bước sang một bên để bàn bạc kịch bản, Tô Ba Ba lùi về một góc, đeo tai nghe rồi thấp giọng phàn nàn: “Hai cô kia vốn đã khó phối hợp rồi, còn thêm điều kiện này nữa, chẳng phải là dồn họ vào chỗ thua sao?”
Vạn Nhận nhìn sang Liên Minh đang tỏ vẻ không vui, rồi lại liếc qua Ngô Bác và Phí Đông Minh đang đồng tình gật đầu, bèn tự tin nói: “Yên tâm đi. Cô gái tên Mộc Vũ đó không phải dạng dễ đầu hàng đâu. Cứ chờ xem.”
Một tiểu phẩm ba phút, hai nhân vật. Một người là phụ nữ mang thai, người kia lại là cô gái mặc bikini. Lại còn phải bám sát chủ đề nước tăng lực? Trong đầu Mộc Vũ, các suy tính lướt qua như gió. Cô nhanh chóng xác định nhân vật, rồi bắt đầu lên ý tưởng cho kịch bản. Rất nhiều tình huống chợt hiện ra, nhưng rồi lần lượt bị cô gạt bỏ.
Khó… thực sự là quá khó.
Kim Duyệt liếc nhìn Diêu Phương Hoa và Ni Ni đang bàn bạc rất sôi nổi, rồi lại quay sang nhìn Mộc Vũ vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng. Trong lòng cô ta dâng lên một ý nghĩ muốn bỏ cuộc. Dù sao chi phí thuốc men cho mẹ cô ta cũng đã được lo liệu. Mà người bạn diễn này… ai biết còn nghĩ ra trò gì kinh khủng nữa?
Nhưng khi nhớ lại câu hỏi của Mộc Vũ vừa nãy: “Cô có muốn thắng không?”, Kim Duyệt lại do dự.
Thời gian cứ thế trôi qua. Diêu Phương Hoa và Ni Ni có vẻ đã tìm ra cách, họ yên lặng đứng chờ bắt đầu.
Mộc Vũ vẫn chưa nói gì. Kim Duyệt bắt đầu thấy hoang mang. Lúc trước cô nói muốn thắng chẳng qua chỉ là lời suông thôi sao? Làm sao có thể thắng được chứ? Một người mặc váy bầu, người kia lại mặc bikini, phong cách hoàn toàn đối lập như vậy, lại còn phải lồng vào chủ đề nước thể thao… Không thể nào, thật sự không thể.
Đúng lúc đó, ánh mắt của Mộc Vũ dần trở nên có thần. Hai tay cô nắm chặt bên người. Chỉ có thể làm cách này thôi. Cô nhìn thẳng vào mắt Kim Duyệt, hạ giọng nói một tràng gì đó.
Tô Ba Ba và mọi người thấy Kim Duyệt ban đầu nhíu mày, rồi từ từ giãn ra, liên tục gật đầu, cuối cùng còn nở nụ cười vui vẻ. Mọi người đều hiểu, chắc chắn Mộc Vũ đã nghĩ ra được một kịch bản tuyệt vời.
Ngay lập tức, sự tò mò của mọi người bị đẩy lên đỉnh điểm. Ai nấy đều muốn biết, rốt cuộc Mộc Vũ đã nghĩ ra tiểu phẩm thế nào?
You cannot copy content of this page
Bình luận