Danh sách chương

Cô gọi một cuộc điện thoại cho dì Nguyễn, nói rằng lát nữa sẽ đến bệnh viện thăm ba.

Ngoài dự đoán, thái độ của dì Nguyễn rất kiên quyết, dì nói: “Ba con ở đây đã có dì chăm sóc rồi, con với Thiệu Đình mới ở bên nhau, phải bồi đắp tình cảm nhiều vào.”

Ôn Mạn có chút sững sờ.

Mới ở bên nhau, bồi đắp tình cảm ư!?

Mối quan hệ giữa cô và Hoắc Thiệu Đình chẳng phải là kiểu quan hệ chẳng thể quang minh chính đại hay sao? Ôn Mạn không tự luyến đến mức nghĩ rằng người ta giúp mình nghĩa là đã yêu mình, trên đời này làm gì có nhiều câu chuyện cổ tích về Lọ Lem như vậy.

Nhưng cô không muốn làm dì Nguyễn buồn lòng, nên chỉ nói năng mập mờ.

Dì Nguyễn rất vui, dặn dò thêm vài câu rồi cúp máy.

Ôn Mạn đặt điện thoại xuống, lại ngẩn người một lúc lâu, đến nỗi dì giúp việc đứng ở cửa từ lúc nào cũng không phát hiện ra.

Dì giúp việc theo giờ đến để hỏi cô thực đơn bữa trưa, vừa tới nơi đã thấy Ôn Mạn mặc một chiếc áo sơ mi nam, phần cổ và vai lộ ra đầy những vết bầm tím mờ mờ.

Ối chà! Luật sư Hoắc này đúng là máu nóng hừng hực.

Dì vui vẻ ra mặt, với dáng vẻ thấu hiểu và giọng điệu của người từng trải, dì nói: “Đàn ông lúc mới bắt đầu ai cũng có giai đoạn mới mẻ, cô chịu khó một chút. Trưa nay tôi hầm một nồi canh tẩm bổ cho phụ nữ uống nhé, tốt lắm đấy.”

Ôn Mạn biết dì đã hiểu lầm.

Nhưng cô cũng không cần thiết phải giải thích, dù sao thì sớm muộn gì… chuyện đó cũng sẽ xảy ra.

Thế là Ôn Mạn mỉm cười: “Cảm ơn dì Lý.”

Dì Lý nhanh nhẹn ra ngoài làm việc.

Đợi dì rời đi, Ôn Mạn kéo nhẹ cổ áo xuống nhìn kỹ người mình, quả thực khắp nơi đều là những dấu vết không thể nhìn nổi. Cô hít một hơi thật sâu, có một trực giác rằng nhu cầu của Hoắc Thiệu Đình có lẽ nhiều hơn đàn ông bình thường.

Ôn Mạn quyết định đi tắm.

Khi dòng nước xối xuống, đầu óc cô sẽ tỉnh táo hơn một chút, cô phải suy nghĩ kỹ xem con đường sau này nên đi thế nào.

Ăn trưa xong, Hoắc Thiệu Đình gọi điện cho cô, nhờ cô đến một cửa hàng rượu để lấy giúp anh.

Anh gửi mấy thùng rượu vang cao cấp ở đó, bảo Ôn Mạn lấy hai chai về nhà.

Ôn Mạn “dạ” một tiếng.

Ngoan ngoãn, mềm mại…

Luật sư Hoắc đứng trong văn phòng cao tầng, toàn thân toát lên vẻ cao quý. Anh khẽ kéo rèm cửa sổ, cười nhẹ: “Không hỏi tôi hôm nay đã làm gì à?”

Ôn Mạn biết chứ, anh đã giải quyết xong chuyện của ba cô. Cô nói vài câu ngọt ngào.

Hoắc Thiệu Đình lại cười khẽ một tiếng, không nói gì thêm.

Ôn Mạn nhìn điện thoại, cảm thấy anh có chút khó hiểu.

Vì là đi lấy rượu giúp anh, người ở đó chắc chắn quen biết anh, Ôn Mạn không muốn làm anh mất mặt nên đã thay một bộ quần áo tương đối trang trọng, rồi xem lại địa chỉ.

Không ngờ lại không xa, ngay gần khu chung cư.

Cô quyết định đi bộ qua đó, vừa giúp tiêu cơm lại vừa có thể đi dạo, dạo này cô đã quá căng thẳng rồi.

Ôn Mạn thuận lợi lấy được rượu, xách về.

Đến cổng khu chung cư, cô đột nhiên bị chặn lại: “Ôn Mạn.”

Giọng nói quen thuộc khiến Ôn Mạn sững người, định thần nhìn lại, không ngờ lại là mẹ con nhà họ Cố.

Ôn Mạn đã nếm trải đủ thói đời nóng lạnh, lúc này nhìn thấy họ, cổ họng bất giác nghẹn lại. Cô lạnh nhạt hỏi: “Tìm tôi có việc gì sao?”

Bà Cố rất bình tĩnh, mỉm cười nói: “Đối diện có một quán cà phê, chúng ta qua đó nói chuyện nhé!”

Ôn Mạn không biết chuyện xảy ra hôm nay, tưởng rằng bà Cố cố tình đến đây để ném cho cô một tấm séc.

Cô cười cười, không từ chối.

Ba người ngồi xuống trong quán cà phê, Ôn Mạn không chủ động gọi đồ uống.

Mẹ con nhà họ Cố đã quen với việc cô luôn là người chi trả, lúc này thấy Ôn Mạn mãi không rút tiền ra, họ có chút lúng túng gọi ba ly cà phê.

Trong lúc uống cà phê, bà Cố nhìn chai rượu vang bên cạnh Ôn Mạn, ôn hòa nói: “Loại rượu này không rẻ đâu, một chai chắc cũng phải hơn 200 nghìn tệ nhỉ.”

Ôn Mạn đột ngột ngước mắt, đối diện với ánh nhìn dò xét của bà Cố.

Khoảnh khắc đó, Ôn Mạn hiểu ra tất cả: Mối quan hệ giữa cô và Hoắc Thiệu Đình, nhà họ Cố đã biết hết cả rồi.

Hết Chương 53.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page