Trong mấy phút ngắn ngủi đó, đầu óc Mộc Vũ liên tục xoay chuyển, nghĩ ra hàng loạt phương án để đối phó: Dùng lại bộ đồ của mình. Dùng đai thắt lưng buộc ngang bụng váy, cố gắng biến nó thành dáng váy babydoll. Một tay nắm chặt phần eo váy kéo gọn lại, tay còn lại chống hông, bước nhanh trên sàn catwalk. Hoặc mặc quần dài bên trong, giấu tà váy vào cạp quần, làm như một kiểu phối đồ sáng tạo…
Cô đã nghĩ đến tất cả. Nhưng rồi từng phương án một, Mộc Vũ đều tự mình gạt bỏ.
Bởi dù cô có biến tấu thế nào, chỉ cần là người có mắt nhìn thời trang hay thậm chí là khán giả bình thường cũng sẽ nhận ra đây là một chiếc váy bầu. Một sự thật không thể che giấu. Một nỗi nhục không thể nguỵ trang.
Cô hít sâu một hơi, ép bản thân ổn định lại tâm lý, rồi lặng lẽ đứng xếp hàng sau bốn thí sinh còn lại.
Bao gồm cả Lý Thiếu Long, mấy người họ cứ vài giây lại quay đầu liếc cô, trên môi là những nụ cười nhạt đầy ẩn ý. Nhìn thấy thôi cũng đủ khiến người ta muốn giáng cho mỗi đứa một cái tát. Nhưng rồi, họ bỗng nhiên không còn muốn quay lại nữa.
Bởi vì không biết từ lúc nào, nét mặt của Mộc Vũ đã bắt đầu thay đổi.
Nếu như trước kia cô mang vẻ dịu dàng, mềm mại như gió thu trong nắng sớm, thì bây giờ, từng đường nét khuôn mặt cô như được chạm khắc bằng đá cẩm thạch: Lạnh lùng, mạnh mẽ, không thể tiếp cận. Ánh mắt sắc như dao. Thần thái không còn là thiếu nữ, mà là nữ vương.
Giới giải trí chưa bao giờ là một nơi thân thiện. Nơi đây đầy rẫy sự cạnh tranh, thủ đoạn và đố kỵ. Mộc Vũ đã vật lộn trong đó hơn mười năm, dù chưa từng vươn lên hàng đầu, nhưng cũng chưa bao giờ bị đào thải. Cô sống sót được là vì có thực lực. Và cũng vì biết khi nào thì nên mềm, khi nào thì phải sắc như lưỡi dao.
Trước đây cô không dùng những chiêu này với mấy cô gái trẻ kia, vì cho rằng bọn họ còn quá non, chưa cần thiết phải “trả đũa” làm gì. Nhưng hôm nay, bị ép đến mức này, cô sẽ không nhịn nữa. Mộc Vũ tin vào nguyên tắc: “Mắt đền mắt, răng trả răng.”
Lúc này, điều cô muốn làm nhất là trả lại cho Kim Duyệt chính xác sự sỉ nhục mà cô vừa phải nuốt vào. Nhưng cô không thể làm vậy. Vì hai người họ đã bị buộc chung vào một kết quả. Nếu Mộc Vũ bị loại, Kim Duyệt cũng sẽ bị kéo theo.
Cô biết rõ, với tình trạng hiện tại, buổi trình diễn của mình chắc chắn sẽ không được đánh giá cao. Và cơ hội duy nhất để cả hai được giữ lại, là Kim Duyệt phải thật sự nổi bật.
Cô không những không thể trả thù… mà còn phải bảo vệ đối thủ của mình.
Màn sân khấu phía trước đã được kéo lên. Từng thí sinh lần lượt bước ra sàn catwalk, tiếng cổ vũ vang dội như sóng vỗ vào bức tường áp lực.
Mộc Vũ đứng sau cánh gà, ánh mắt lạnh như băng, hơi thở đều đặn, giống như một con mãnh thú đang chờ thời cơ xuất kích.
Cuối cùng, đến lượt cô bước ra. Cô ngẩng cao đầu, vai thẳng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước. Bước đi của cô chậm rãi nhưng đầy quyền lực, không còn là một thí sinh đang thi đấu, mà giống như một nữ vương đang thị sát lãnh địa của mình.
Ngay khi Mộc Vũ xuất hiện, Liên Minh lập tức đứng bật dậy trước màn hình giám sát.
Khuôn mặt anh ta tối sầm lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô gái trên màn hình, người đang mặc một chiếc váy bầu, sải bước không chút do dự.
Anh ta biết rõ đó là do Kim Duyệt chọn, nhưng anh ta không ngờ… Mộc Vũ thật sự dám mặc ra trình diễn.
Trên màn hình, nụ cười vốn luôn hiện diện trên gương mặt cô biến mất hoàn toàn. Thay vào đó là một vẻ lạnh lẽo, mạnh mẽ đến rợn người. Không còn là cô gái dịu dàng mà khán giả quen thuộc. Liên Minh thậm chí phải tự hỏi: Đây mới thật sự là con người cô sao?
Anh ta từ từ ngồi xuống lại ghế, ánh mắt không rời khỏi màn hình. Mộc Vũ sải bước tự tin trên sàn catwalk. Dù khoác trên người là chiếc váy bầu lùng thùng đầy mỉa mai, biểu cảm của cô lại sắc lạnh đến mức khiến cả ban giám khảo phía dưới khán đài phải sững người, không ai còn để ý đến bộ váy nữa.
Chỉ đến khi cô bước đến đoạn cuối của sàn diễn, một stylist tình cờ liếc thấy chiếc váy không ôm dáng, thậm chí hơi nhăn nhúm ở phần eo. Người đó giật mình huých khuỷu tay vào người bên cạnh nói về phát hiện này. Ngay lập tức, những tiếng xì xào bàn tán nhỏ dần rộ lên như sóng ngầm.
Mộc Vũ nghe thấy. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng về phía tiếng thì thầm ấy. Trong khoảnh khắc ánh mắt cô lướt qua, mấy vị giám khảo bất giác cảm thấy sống lưng lạnh toát, như bị một luồng khí sắc nhọn đâm xuyên da thịt, vừa như băng giá, vừa như ánh kiếm.
Cả nhóm giám khảo nín thở. Không ai dám mở miệng thêm một câu nào cho đến khi ánh mắt ấy rút đi như một lưỡi dao thu về vỏ. Chỉ khi ấy, họ mới dám thở ra thật khẽ, như thể vừa thoát khỏi một cơn nguy hiểm.
Có những người, dù khoác trên người bộ đồ rách nát nhất, cũng không ai dám coi thường họ.
Mộc Vũ bước vào hậu trường. Bốn cô gái đã trình diễn xong và quay lại từ trước lập tức dạt sang hai bên nhường lối cho cô. Mỗi người đều làm vậy như một phản xạ vô thức, thậm chí không hiểu vì sao mình lại làm thế.
Chỉ đến khi thấy Mộc Vũ kiêu hãnh bước qua, họ mới bừng tỉnh, trên mặt lộ rõ vẻ bối rối và hoảng sợ. Không ai nói gì. Không ai dám cười nữa.
Mộc Vũ liếc qua họ bằng ánh nhìn đầy khinh thường. Trước đây, khi còn là diễn viên với nghệ danh Vũ Mộc, vai diễn cô đảm nhận nhiều nhất là nữ phụ phản diện: độc ác, lạnh lùng và có ánh mắt sắc như dao.
Để luyện được thần thái đó, Mộc Vũ từng nhốt một con mèo hoang trong lồng, chỉ để nhìn chằm chằm vào mắt nó suốt ba ngày ba đêm, cho đến khi nó co rúm lại một góc vì sợ hãi, mới xem là đạt yêu cầu.
Lúc quay phim, chỉ một ánh mắt của cô cũng khiến một bé diễn viên nhí 5 tuổi bật khóc ngay trên trường quay.
Cảm giác của ban giám khảo và các cô gái kia… chắc cũng chẳng khác gì.
Mộc Vũ nhanh chóng thay chiếc váy bầu, khoác lên mình bộ đồ thường ngày và bước ra.
Hồi nãy, khi cô mặc nó lên sân khấu, người ta cười nhạo. Nhưng bây giờ, khi đã hiểu rõ quy tắc cuộc thi, người thật sự đáng xấu hổ không phải cô, mà là Kim Duyệt.
Dù Kim Duyệt có ý gì đi nữa, việc cố tình hại đồng đội trong một phần thi bắt buộc phối hợp, rõ ràng là tự hủy danh tiếng của mình. Kể cả có vượt qua vòng này, ấn tượng của khán giả dành cho Kim Duyệt cũng đã hoàn toàn sụp đổ.
Mộc Vũ trở lại chỗ của Tô Ba Ba. Sắc mặt của người dẫn chương trình này rõ ràng không tốt, chuyện một thí sinh bị chơi xấu ngay trên sóng truyền hình, lại là người cô ấy đích thân sắp xếp, khiến cô ấy không thể phủi sạch trách nhiệm.
Ban đầu Tô Ba Ba chỉ định để người mạnh nhất và người yếu nhất kết hợp, vừa có thể tạo sự kịch tính, vừa có yếu tố “cứu vớt”, ai ngờ lại thành ra như thế này.
Kịch tính thật đấy. Nhưng là kịch tính tiêu cực.
Tô Ba Ba nhìn Mộc Vũ với ánh mắt đầy áy náy, khẽ nói: “Xin lỗi…”
Mộc Vũ chỉ lắc đầu nhẹ. Lời xin lỗi lúc này cũng chẳng thay đổi được gì. Điều duy nhất có thể làm, là cứu lại kết quả.
Bảng điểm được công bố. Mộc Vũ chỉ được 3 điểm, thấp nhất trong năm thí sinh.
Muốn đi tiếp, cô chỉ còn một cơ hội: Kim Duyệt phải đạt điểm tuyệt đối, 5 điểm.
Tô Ba Ba nhìn sang nhóm thí sinh chuẩn bị đi chọn đồ cho vòng kế tiếp. Vẻ mặt cô nghiêm nghị hơn hẳn thường ngày, giọng nói cũng trở nên sắc bén: “Chuyện gì vừa xảy ra, các em tự hiểu rõ. Tôi không muốn thấy chuyện tương tự lặp lại thêm một lần nào nữa. Rõ chưa?!”
Đám thí sinh im bặt, hoảng sợ gật đầu. Những bước chân vốn hào hứng giờ trở nên nặng nề. Tất cả cùng hướng về khu mua sắm, mang theo không ít lo lắng và cả sợ hãi.
Mộc Vũ cố tình đi chậm lại vài bước, để bản thân tụt phía sau các thí sinh khác. Cuộc thi đến giai đoạn này, cô không cho phép mình thất bại, đặc biệt là trong phần thi hôm nay.
Cô không được phép thua. Và càng không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Từng bước chân của cô chậm rãi nhưng đầy tính toán. Khoảng cách giữa cô và nhóm thí sinh phía trước dần giãn ra. Trong lòng cô lúc này, lửa giận vẫn đang cháy rực.
Không chỉ muốn thắng… Cô muốn thắng một cách đẹp đẽ – áp đảo – không thể bắt bẻ.
Ngay lập tức, hành động lạ của Mộc Vũ lọt vào tầm ngắm của những người đang quan sát ở phòng giám sát.
Vạn Nhận nheo mắt nhìn chằm chằm vào màn hình. Ngô Bác và Phí Đông Minh cũng buông ly rượu, rướn người lại gần, ánh mắt đầy tò mò.
Tất cả đều muốn biết: Sau khi bị sỉ nhục như vậy, Mộc Vũ sẽ phản đòn thế nào?
Cô gái ấy kiêu ngạo, kiên cường sẽ chọn cách gì để xoay chuyển cục diện?
Trên màn hình, các thí sinh khác đã lần lượt chọn xong trang phục cho đồng đội mình. Mỗi người đều đã đi vào quầy, tay xách món đồ mình tin là tốt nhất.
Chỉ còn Mộc Vũ, vẫn chưa nhúc nhích. Đứng yên. Lặng lẽ. Tựa như một tảng đá giữa cơn sóng. Liên Minh cau mày nhìn màn hình, không kìm được hỏi: “Cô ấy đang định làm gì vậy?”
Lời của Liên Minh vừa dứt, đã thấy Mộc Vũ sải bước dứt khoát tiến thẳng về một khu vực trong trung tâm thương mại. Gương mặt của Vạn Nhận và những người còn lại lập tức hiện lên vẻ bừng tỉnh, như vừa hiểu ra điều gì đó. Vạn Nhận không kìm được mà khen một tiếng: “Thông minh!”
You cannot copy content of this page
Bình luận