Danh sách chương

Hoắc Thiệu Đình không nói gì.

Anh chậm rãi uống cạn ly rượu, lòng bàn tay đặt lên tay cô, vuốt ve đầy ẩn ý.

Ôn Mạn là một phụ nữ trưởng thành, tuy chưa từng quan hệ với đàn ông, nhưng ám chỉ thế này cô vẫn hiểu. Cô nhón chân, ghé sát vào tai anh: “Em đi tắm trước nhé?”

Hoắc Thiệu Đình đặt ly rượu sang một bên.

Ngay sau đó, Ôn Mạn bị anh bế lên đặt ngồi trên quầy bar nhỏ.

Sau lưng là vách kính sát đất. Trước mặt, là thân thể nóng rực của người đàn ông.

Ôn Mạn cảm nhận được tâm trạng anh không tốt, nhưng không biết mình đã chọc giận anh ở điểm nào.

Quả nhiên, Hoắc Thiệu Đình chỉ hôn cô một cách lơ đãng, lúc có lúc không, Ôn Mạn gần như không cảm nhận được chút đam mê nào từ anh.

Cô nhẫn nại để mặc anh hôn.

Nhưng dù sao cô vẫn còn non nớt, không thể kiểm soát cảm xúc thành thạo như Hoắc Thiệu Đình. Chẳng mấy chốc, cô đã có chút không chịu nổi, ôm lấy eo anh, khẽ cầu xin: “Anh sao vậy?”

Hoắc Thiệu Đình vén lọn tóc dài màu trà của cô lên, để lộ ra gương mặt thanh tú dịu dàng. Anh nhìn cô, nhưng bất chợt lại nhớ đến cảnh Cố Trường Khanh kéo tay cô lúc tối.

Hoắc Thiệu Đình khẽ vuốt ve má cô, hỏi: “Em và cậu ta bắt đầu như thế nào?”

Ôn Mạn đoán ra nguyên nhân cho sự khác thường của anh.

Nói cho cùng, anh vẫn để tâm đến quá khứ của cô và Cố Trường Khanh.

Cô đúng là đã từng yêu Cố Trường Khanh, cũng đã ở bên nhau bốn năm, nhưng cô chưa từng phát sinh quan hệ với anh ta.

Cô ngẩng đầu hôn anh, khóe mắt hơi đỏ.

Hoắc Thiệu Đình tự thấy mình không phải là người để ý chuyện này, nhưng lúc này anh lại chẳng muốn tiếp tục nữa. Anh vỗ nhẹ vào người cô, giọng khàn khàn: “Đi tắm rồi ngủ đi.”

Anh nói vậy, nhưng chính mình lại châm một điếu thuốc, tựa vào quầy bar chậm rãi hút. Anh vốn có ngoại hình xuất chúng, lại thêm quyền thế và tài sản hậu thuẫn, bất cứ lúc nào trông cũng đẹp một cách hoàn hảo.

Ôn Mạn lặng lẽ nhìn anh, có chút tổn thương.

Quá khứ đó cô không thể xóa bỏ, hơn nữa nếu không có đoạn tình cảm với Cố Trường Khanh, cô và Hoắc Thiệu Đình cũng không thể gặp nhau, càng không thể dọn đến ở cùng.

Cô lấy hết can đảm bước tới.

Đôi mắt đen của Hoắc Thiệu Đình cụp xuống, nhìn thẳng vào cô…

Ôn Mạn bạo gan lấy điếu thuốc từ trên môi anh xuống, dập tắt đi, rồi áp môi mình vào môi anh, thì thầm: “Hoắc Thiệu Đình, anh đừng lạnh nhạt như vậy… em không hề dơ bẩn.”

Đôi mắt đen của Hoắc Thiệu Đình trở nên nóng rực.

Anh đột ngột bế cô đặt lên quầy bar, một tay giữ lấy gáy cô, cúi đầu hôn cô.

Anh hôn cô điên cuồng, hoàn toàn trái ngược với vẻ lơ đãng ban nãy. Anh mặc cho ngọn lửa này bùng cháy, không hề có ý định kiềm chế.

Ôn Mạn ngoan ngoãn ôm chặt lấy anh.

Nghe lời, ngoan ngoãn… là cách duy nhất cô có thể báo đáp anh.

Nhưng cô không ngờ rằng, Hoắc Thiệu Đình lại không làm đến cùng. Trước khi không thể nhịn được nữa, anh ghé vào tai cô thì thầm: “Cô giáo Ôn, đợi anh bắn hạ con nhạn kia đã, rồi sẽ từ từ suy nghĩ xem nên kho tàu hay là hấp.”

Mặt Ôn Mạn đỏ bừng.

Anh ta đúng là vừa ngầm vừa vô sỉ!

Tâm trạng Hoắc Thiệu Đình đã tốt hơn một chút, anh có hứng thú trêu chọc cô: “Sao còn ôm anh thế, muốn tiếp tục à?”

Mặt Ôn Mạn tức thì nóng ran.

Sáng sớm hôm sau.

Hoắc Thiệu Đình đã ra ngoài từ rất sớm.

Ôn Mạn mới dọn đến, dù sao cũng có chút không quen, càng không thể ngủ nướng được.

Cô ngồi dậy, liền thấy những dấu vết trên người mình… Hôm qua tuy Hoắc Thiệu Đình không làm đến bước cuối cùng, nhưng cũng đã thực sự tận hưởng cơ thể cô.

Ôn Mạn chỉ nghĩ thôi đã đỏ mặt, huống chi là khi ánh mắt lướt qua chiếc tủ đầu giường.

Trên đó đặt hai chiếc hộp nhỏ.

Ôn Mạn sững người.

Cô nhớ lại hôm qua lúc dọn đồ lên, Hoắc Thiệu Đình không hề mang chúng lên theo. Vậy là sau đó anh đã xuống xe lấy? Xâu chuỗi mọi chuyện lại, cô liền hiểu ra anh đã trông thấy Cố Trường Khanh.

Thảo nào anh lại khác thường như vậy…

Sau cơn nóng mặt, Ôn Mạn…

Hết Chương 52.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page