“Đi, để chị dẫn em lên tầng hai xem.”
Người phụ nữ vừa đi vừa ngoái đầu lại, sợ cô bé đổi ý bỏ đi mất.
Tờ giấy sang nhượng kia đã dán suốt hai năm trời rồi.
Trình Tịnh ngẩng lên nhìn tầng hai chất đầy hàng hóa, trong lòng khẽ kinh ngạc.
Người phụ nữ nhìn thành quả mười năm vất vả tích góp, ánh mắt ngập tràn không nỡ.
“Hàng chị nhập đều chất lượng cả. Như dãy lều bạt kia, loại mười người giá nhập một ngàn, loại hai người cũng bốn trăm.”
“Bên kia là áo bông quân dụng, loại dày, mặc đi Nam Cực cũng chẳng thấy lạnh.”
“Còn tám thùng dao bếp kia, rẻ nhất cũng ba chục một cái, tốt nhất hơn một trăm.
À đúng rồi, để chị cho em xem món đáng giá nhất trong tiệm.”
Kho hàng chất như núi khiến Trình Tịnh khó kìm lòng, nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra bình thản, lặng lẽ theo chị ta đi xuống.
Ở tầng một cũng có một kho riêng, bên trong đặt một món đồ lớn khiến Trình Tịnh lập tức hạ quyết tâm phải mua cho bằng được.
“Chị tốn không ít tiền, nhờ bạn trong phòng nghiên cứu kiếm về đấy, máy phát điện năng lượng mặt trời, dung lượng lưu trữ siêu khủng.”
“Điện trong nhà chị, với cả hai cửa tiệm bên cạnh, đều nhờ nó cả. Chỉ cần hấp thụ một ngày nắng là đủ dùng nửa tháng.”
Trình Tịnh quay người, lòng nhói đau. Một trăm chín mươi vạn, vượt quá khả năng chi trả.
Ban đầu cô tính ngoài lương thực thì các vật dụng khác chỉ cần mua một ít, phần còn lại chờ tận thế rồi gom dần.
Người phụ nữ cúi đầu, ánh mắt ảm đạm nhìn theo bóng lưng sắp khuất, muốn vì gia đình mình cố thêm lần cuối.
“Cô bé… giá cả có thể thương lượng, đừng vội đi.”
Trình Tịnh khựng bước. Cô thật sự không nỡ rời khỏi nơi này, riêng máy phát điện mặt trời thôi đã là vật vô giá.
Trong tận thế, một chiếc máy phát nhỏ thôi cũng có thể bán với giá cắt cổ.
Hơn nữa, cô sẽ quay về thành phố A, khi tận thế tới rồi thì chẳng còn cơ hội đi xa để tìm lại món này nữa.
Người phụ nữ vốn chẳng trông mong nhiều, buông câu đó rồi cũng không giữ lại.
Trình Tịnh dứt khoát quay lại, trầm giọng:
“Một trăm năm mươi vạn. Đó là giới hạn của tôi.”
Cô vốn định dành nhiều tiền mua lương thực, nhưng nghĩ lại ba tháng sau tận thế, rau xanh và thịt chẳng tốn một đồng thì cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
Người phụ nữ nghe vậy, gương mặt giằng co. Với giá đó, chị lỗ gần ba chục vạn.
Trình Tịnh thản nhiên:
“Chị không cần vội. Suy nghĩ thêm đi, vài hôm nữa tôi sẽ quay lại.”
Chỉ một câu, sự do dự của chị ta tan biến rồi vội đáp:
“Được, để chị lấy giấy tờ, chị cùng em đi làm thủ tục sang tên.”
Khóe miệng Trình Tịnh giật nhẹ. Chẳng lẽ cô trả giá vẫn còn cao quá sao?
…
Nửa giờ sau.
Hai người quay lại tiệm bách hóa. Trình Tịnh đứng nhìn, người phụ nữ chỉ gom mấy món đồ cá nhân rồi dứt khoát rời đi.
Trước khi đi, chị còn kéo cô vào gian bếp nhỏ:
“Gia vị đều đủ cả, gạo hôm qua chị mới mua, trong tủ lạnh có rau và thịt, chị để lại hết cho em.”
Trình Tịnh quan sát căn bếp rộng chừng bảy, tám mét vuông, nhỏ nhưng tiện nghi đủ cả.
Lúc rảnh cô có thể nấu rồi cho vào không gian dự trữ.
“Cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Trình Tịnh bước ra, thấy một người phụ nữ ngoài bốn mươi.
“Dì có việc gì không?”
“Cô bé, dì họ Điền, là chủ tiệm gạo dầu bên cạnh. Nghe nói tiệm của Tiểu Quách sang cho cháu rồi à?”
Giọng bà có chút ngập ngừng.
“Dì Điền, cháu là Trình Tịnh, dì cứ gọi cháu là Tiểu Tịnh.”
Nét căng thẳng trên mặt bà dịu lại, nở nụ cười hiền:
“Tiểu Tịnh, cô bé ngoan. Dì qua đây muốn bàn với cháu chút chuyện.”
Trình Tịnh nhớ lời chị Quách, hai cửa hàng kia cũng dùng điện từ máy phát, ý đồ của dì Điền không cần đoán.
“Dì khách sáo rồi. Sau này chúng ta là hàng xóm, vẫn nói đấy thôi: xa không bằng gần, có gì dì cứ nói thẳng.”
Dì Điền tính tình thẳng thắn, không giỏi vòng vo:
“Tiệm dì dùng điện từ máy phát của chị Quách. Muốn hỏi sau này có thể tiếp tục dùng không? Tất nhiên dì sẽ trả tiền điện đầy đủ.”
Chưa kịp trả lời, một giọng đàn bà the thé chen vào:
“Ôi chao, chị Điền, chị nói thế thì sai rồi. Chẳng phải Tiểu Tịnh vừa bảo gần thì quý nhau, sao còn tính toán.”
“Trước đây chị Quách cho chúng ta dùng miễn phí cả mà. Hàng xóm với nhau, ai chẳng phải nhờ cậy nhau chút.”
Dì Điền khó chịu liếc bà ta, rồi vội quay lại nói với Trình Tịnh:
“Con đừng để bụng. Tiểu Mai quen ăn nói chua ngoa, sau này tiếp xúc nhiều rồi con sẽ hiểu.”
Trình Tịnh lạnh lùng liếc sang người đàn bà kia, giọng thản nhiên:
“Không sao.”
Cơ thể Tiểu Mai kia cứng đờ.
Cái nhìn ấy lạnh buốt, như nhìn một kẻ đã chết, khiến chị ta dựng tóc gáy, không dám thở mạnh.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
KaThy
truyện hay lắm, up nhanh nha shop
11 giờ