Vừa vào Thượng Dương cung không bao lâu, toàn thân nàng bắt đầu ngứa râm ran, trên tay nổi mẩn đỏ.
[Chi Chi, trên mặt cũng có rồi. Xem ra cung nữ kia cố ý hãm hại, không muốn ngươi thị tẩm. Làm sao bây giờ?]
“Những nốt mẩn này trên người ta có hết không?”
[Chỉ là tạm thời, mai sẽ khỏi.]
Nam Chi gật đầu:
“Bây giờ ta có bao nhiêu điểm rồi?”
[110.]
“Còn sớm, lúc này có thị tẩm cũng vô ích.”
Năm trăm điểm mới đổi được thể chất dễ thụ thai.
Giờ có làm cũng chỉ để Tiêu Lan Xuyên chiếm tiện nghi mà thôi.
Đối phương đã không muốn nàng thị tẩm, vậy thì cứ theo đúng ý họ.
Tiêu Lan Xuyên trở về khi trời đã sẫm tối.
Vừa bước vào, hắn liền thấy Nam Chi ngồi ngay ngắn trên tháp.
Trên người nàng khoác lớp lụa tím mỏng như cánh ve, vóc dáng ẩn hiện, mang theo vẻ quyến rũ khiến lòng người chao đảo.
Nếu không phải vì những nốt mẩn chướng mắt trên gương mặt nàng.
Tiêu Lan Xuyên đứng nơi mép tháp, lặng lẽ nhìn một lúc.
Nam Chi cúi đầu, giọng hơi run:
“Nô tỳ… nô tỳ cũng không biết vì sao lại thế.”
Trong mắt nàng đẫm nước, như thể chỉ cần chớp mi là rơi, trông mềm yếu đáng thương.
Nếu là một nam nhân bình thường, có lẽ sẽ chán ghét đuổi nàng đi, hoặc sai người tra xét nguyên do.
Nhưng Tiêu Lan Xuyên không phải người bình thường.
Hắn không những không đuổi, mà còn đưa tay nắm lấy cằm nàng, khẽ nâng lên.
Rồi tự nói một câu:
“Hình như còn thiếu cái gì đó.”
Hắn trầm ngâm chốc lát, bỗng kéo tay nàng, lôi đến bên án thư.
“Ngồi xuống.”
Nam Chi ngoan ngoãn làm theo.
Tiêu Lan Xuyên chấm bút lông vào thứ màu phấn hồng, nhấc tay vẽ lên mặt nàng.
Hắn vẽ rất chăm chú, Nam Chi không dám nhúc nhích.
Chẳng bao lâu, trong gương đồng đã hiện ra dáng vẻ của nàng.
Những chấm đỏ ban nãy biến thành từng đóa mai nở rộ.
“Đẹp không?”
Nam Chi: “…Đẹp.”
Đúng là có đẹp thật.
Tay vẽ của hắn không tệ.
Tiêu Lan Xuyên rất hài lòng với câu trả lời ấy. Ánh mắt hắn từ gương mặt nàng trượt xuống, càng lúc càng sâu:
“Hình như trên người cũng có.”
Giữa lúc nàng còn ngơ ngác, hắn chậm rãi mở miệng:
“Cởi y phục.”
Nam Chi khó tin nhìn hắn.
Còn muốn… vẽ tiếp ư?
Má nàng ửng hồng:
“Hoàng thượng, nô tỳ…”
“Ngươi đang từ chối trẫm sao?”
Chạm vào cái nhìn âm u của Tiêu Lan Xuyên, Nam Chi mím môi, lông mi khẽ run, một giọt lệ lăn dài nơi khóe mắt.
Ánh mắt Tiêu Lan Xuyên khựng lại:
“Ngươi khóc cái gì?”
Nam Chi lau lệ nơi khóe mi, càng lau càng nhiều.
“Hoàng thượng, thân thể nô tỳ xấu xí, nô tỳ không muốn để Người trông thấy…”
Nàng nghẹn ngào, khóc rất chân thành.
“Khi ái mộ một người, chẳng hề muốn để người ấy thấy mình lúc xấu xí. Vừa rồi bị Người thấy mẩn trên mặt, nô tỳ đã buồn lắm rồi.”
“Nếu trên người cũng bị nhìn thấy, vậy sau này… sau này nô tỳ biết sống sao…”
Tiêu Lan Xuyên bị nàng khóc đến ngẩn ngơ.
Nàng thật sự ái mộ hắn đến vậy, vì tự ti nhút nhát mà muốn tìm chết sao?
“Được rồi, trẫm không vẽ nữa.”
Hắn nói bằng giọng cứng nhắc:
“Không được khóc nữa. Khóc nữa… khóc nữa trẫm ném ngươi ra ngoài cho chó ăn.”
Vừa dứt lời, Nam Chi lập tức nín.
Nàng níu vạt áo hắn, ngước nhìn đầy dè dặt.
“Nô tỳ không khóc nữa, Người đừng ném nô tỳ cho chó được không?”
Giọng nàng mềm như tơ, trong mắt vẫn đọng nước.
Sao lại nghe lời thế chứ?
Trong lòng Tiêu Lan Xuyên thấy kỳ quái, hắn quay đi không nhìn nàng nữa:
“Mau rửa mặt đi, toàn màu mè, xấu chết.”
Nghe đến đây, giọng cô nương vốn đã ngừng khóc lại thoáng nghèn nghẹn:
“Thật… rất xấu sao?”
Tiêu Lan Xuyên không hiểu sao lại có người hay khóc đến thế.
Những kẻ khóc trước mặt hắn ngày xưa, hắn ngán, đã sớm chém sạch.
Vậy mà giờ phút này, hắn lại hiếm hoi mở miệng dỗ dành.
Chắc là vì nàng quá mực ái mộ hắn, hắn không muốn dập tắt tự tin của nàng.
“Không xấu, đẹp.”
Nam Chi cuối cùng cũng mỉm cười. Nàng dùng khăn lau sạch mặt, nghiêm túc nhìn hắn:
“Bệ hạ cũng rất đẹp.”
Từ “Hoàng thượng” sang “Bệ hạ”, ngữ điệu bỗng thân mật hẳn.
Tiêu Lan Xuyên ngoảnh lại, vừa vặn bắt gặp đôi mắt dịu êm như nước của nàng, tựa như trong đó chỉ còn bóng hình hắn.
Tim hắn bỗng đập lệch một nhịp.
Từ khi trọng sinh đến nay, hắn chẳng thể thay đổi điều gì, độc tố trong người cũng bị kích phát trọn vẹn, khiến hắn ngày càng táo bạo, u uất, dễ nổi giận.
Nhưng giây phút này, nhìn nàng, luồng u uất ấy như chợt lắng xuống, chỉ còn lại một cảm xúc mông lung khó tả.
[Đinh! Điểm của ký chủ +50, hiện tại 160.]
[Đinh! Phát hiện hảo cảm của mục tiêu 10%, ký chủ cố gắng thêm!]
Nam Chi nhìn điểm và hảo cảm đột nhiên tăng vọt, lại nhìn bóng lưng đang thoáng cứng đờ kia.
Chậc, tên tiểu biến thái này đúng là thích được khen.
Tiêu Lan Xuyên không nhắc đến chuyện vẽ vời nữa.
Nam Chi tưởng đêm nay hắn sẽ thôi không để nàng thị tẩm, ai dè, hắn đứng dậy, sai nàng cởi áo thay đồ cho hắn.
Nam Chi ngoan ngoãn làm theo.
Khi giúp hắn cởi áo, nàng cố ý vô tình chạm khẽ, rõ ràng cảm nhận được cơ thể hắn khẽ cứng lại.
Điểm tí tách tăng vùn vụt.
Chỉ trong vài hơi thở, lại tăng thêm 50 điểm.
Nam Chi khẽ nhướng mày, cố tình giả vờ trẹo chân, ngã nghiêng sang một bên.
Quả nhiên, đối phương vươn tay kéo nàng lại, giật nàng vào trong ngực.
Hắn ôm ngang eo nàng, Nam Chi dán má lên lồng ngực hắn, qua lớp áo mỏng có thể lờ mờ thấy những thớ cơ rắn chắc.
Mặt nàng đỏ bừng, lúng túng cựa quậy trong lòng hắn.
“Bệ hạ, Người có thể thả…”
“Không.”
Tiêu Lan Xuyên cắt lời, mắt phượng sâu thẳm dõi theo nàng:
“Đừng động. Còn động nữa trẫm bẻ gãy chân, để ngươi thành ‘nhân trư’.”
Cô nương như ý hắn, tái mét mặt, ngoan ngoãn bất động.
Khóe môi Tiêu Lan Xuyên khẽ cong, hắn ném nàng lên long sàng.
Hắn nhìn cô nương bị quăng đến ngơ ngác.
Sao có thể đáng yêu đến thế?
“Bệ hạ, nô tỳ…”
“Đừng nói. Trẫm muốn ngủ.”
Hắn nằm xuống, ra lệnh rất tự nhiên:
“Qua đây ôm trẫm.”
Cô nương do dự mấy giây, rồi rón rén áp vào lòng hắn, vòng tay ôm lấy eo.
Eo hắn rất thon, qua lớp áo trong vẫn chạm được cảm giác cứng cáp của cơ bắp.
Phát hiện bàn tay nàng có phần không an phận, hơi thở Tiêu Lan Xuyên trầm lại, hắn véo má nàng cảnh cáo:
“Giữ nguyên thế. Không được nghịch.”
“Vâng, Bệ hạ.”
Nam Chi ôm cứng ngắc.
Tiêu Lan Xuyên vòng tay kéo nàng sát hơn, từ từ khép mắt.
Không hiểu vì sao, hắn hình như không hề bài xích tiếp xúc với nàng.
Nàng thơm thơm mềm mềm, ôm như vậy, trái tim hắn dường như lặng yên.
Cơn buồn ngủ bấy lâu chẳng thể có mà giờ lại dìu dịu kéo đến.
Có lẽ nàng thật sự là cứu tinh của hắn.
Ôm được một lúc, Nam Chi đã mỏi.
Nàng nhìn Tiêu Lan Xuyên đã thiếp đi, khẽ nhúc nhích định rút tay, hắn liền bóp chặt vai, khóa nàng vào trong ngực.
Hơi thở thanh lạnh của hắn lùa bên tai ngấm vào da thịt, Nam Chi tê dại toàn thân, suýt mềm nhũn.
Môi hắn mềm, hờ hững lướt qua vành tai nàng, giọng khàn thấp:
“Ái mộ trẫm đến vậy, nôn nóng muốn ‘động tay động chân’ với trẫm rồi ư?”
You cannot copy content of this page
Bình luận