Tôi mạnh mẽ lau miệng.
“Anh điên rồi sao, em còn chưa đồng ý với cậu ấy!”
Anh sững sờ trước động tác lau miệng của tôi, lại thêm ngỡ ngàng khi nghe những lời tôi nói.
“Bắt đầu là cắn ngay, anh là chó à!”
“Thế sao em lại ôm cậu ta?”
Giọng anh có chút không tự nhiên.
“Em đã từ chối cậu ấy, sau đó cậu ấy nói muốn ôm em, mà tay cậu ấy còn chưa chạm vào em đâu, cậu ấy rất lịch sự, được chưa!”
Tôi nhìn sang thùng rác bên cạnh, cảm giác ấm ức trào lên, nước mắt lăn dài.
“Bó hoa của tôi…”
Tulip của tôi bị anh ấy ném đi mất rồi.
Lúc này Tần Khởi Trần mới nhận ra mình vừa làm điều ngu ngốc cỡ nào.
“Xin lỗi, Tranh Tranh, xin lỗi, anh sẽ mua cho em bó khác được không?”
“Tất cả là lỗi của anh, đừng khóc nữa mà.”
Anh luống cuống lau nước mắt trên mặt tôi.
Nhìn vẻ hối hận của anh lúc này, tôi lại nhớ đến ánh mắt ghen tuông điên cuồng và nụ hôn đầy chiếm hữu của anh khi nãy.
Trong lòng tôi có một cảm giác đặc biệt thỏa mãn.
Chắc chắn Tần Khởi Trần không thể đoán được tôi đang nghĩ gì lúc này.
“Sao anh lại hôn em?”
Tôi nghẹn ngào hỏi.
Tần Khởi Trần chạm nhẹ vào đôi môi tôi, vành tai có chút đỏ lên.
“Đàn ông hôn phụ nữ, còn có thể vì lý do gì chứ?”
“Là thích em thôi.”
Tôi chớp đôi mắt ướt đẫm nhìn anh, im lặng không nói gì.
Tần Khởi Trần hơi bực mình, anh đưa tay bóp miệng tôi thành dáng miệng cá vàng.
“Anh nói là anh thích em, Nguyên Tranh.”
“Tần Khởi Trần thích Nguyên Tranh, Tần Khởi Trần yêu Nguyên Tranh chết đi được.”
Nói xong anh hôn nhẹ lên môi tôi một cái.
Trái tim tôi, sau bao năm im lìm, bỗng dưng lại sống động trở lại.
Thình thịch thình thịch, nhịp đập mạnh mẽ.
Cảm giác tê dại từ trong lòng lan tỏa ra khắp cơ thể.
“Hôm nay vốn dĩ anh định tỏ tình với em, không ngờ về nhà lại không thấy em, gửi tin nhắn em cũng không trả lời. Hỏi Trần Hạ, cô ấy nói em đi dự buổi họp lớp.”
Anh nhìn tôi đầy ấm ức.
“Vì em, anh đã từ chối tham gia buổi tiệc, mua hoa em thích để đón em về nhà, cùng lắm thì đợi thêm chút nữa. Không ngờ vừa tới đã thấy em và người ta ôm nhau…”
Anh vùi đầu vào cổ tôi, giọng nói nghèn nghẹn.
“Anh còn tưởng hai người đã ở bên nhau rồi…”
“Ồ, vậy là vừa nãy anh hôn hoa đã có chủ rồi sao? Tần Khởi Trần, anh đúng là tệ thật.”
Anh lại hôn lên cổ tôi.
“Anh tệ, lòng dạ anh đen tối, anh không chịu nổi khi thấy em ở bên người đàn ông khác, anh ghen đến phát điên.”
Khoảnh khắc này đây.
Nghe Tần Khởi Trần thổ lộ từng chữ.
Lòng tôi cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Tôi đã có được điều mình muốn, nghe được điều mình cần nghe.
Hóa ra dáng vẻ ghen tuông của Tần Khởi Trần, cũng giống như tôi.
Chúng tôi đều giống nhau.
Tần Khởi Trần ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy chờ đợi.
“Vậy em có thích anh không, A Tranh?”
Khóe môi tôi khẽ nhếch lên.
“Không thích.”
Nụ cười của Tần Khởi Trần chợt cứng đờ.
“Tại sao?”
Tôi rũ mắt xuống:
“Không vì sao cả, em ghét anh.”
Giọng nói của Tần Khởi Trần trở nên hoảng loạn.
“Là vì… vì em không thích chiếc váy anh tặng em đúng không? Anh thấy em ném nó vào thùng rác.”
Tôi bật cười, cảm thấy buồn cười trong lòng.
“Anh nghĩ thế thật sao? Tần Khởi Trần.”
Tần Khởi Trần nắm chặt lấy vai tôi, đến mức các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.
“Buông cô ấy ra.”
Giọng của Giang Ngôn vang lên từ phía sau.
Cậu ấy cứng rắn gỡ tay Tần Khởi Trần ra.
“Cậu lấy tư cách gì can thiệp vào chuyện của tôi và cô ấy?”
Ánh mắt của Tần Khởi Trần lạnh lẽo như băng.
“Cậu không sao chứ?”
Giang Ngôn không để ý đến anh, mà cúi xuống hỏi tôi.
Thấy đôi môi sưng đỏ của tôi, Giang Ngôn lập tức hiểu ra mọi chuyện.
“Tần Khởi Trần, cậu đúng là ti tiện.”
Giang Ngôn giận dữ nhìn Tần Khởi Trần.
Tôi cúi đầu:
“Giang Ngôn, mình thấy không khỏe lắm, về nhà trước nhé.”
“Được.”
Khi tôi xuống tầng một thì trời bỗng đổ mưa.
Tôi đang định gọi xe thì Tần Khởi Trần lái xe tới, hạ kính xuống.
“Về nhà.”
Tôi im lặng lên xe.
Hai người không nói gì với nhau.
Một lúc lâu sau, Tần Khởi Trần mới khàn giọng lên tiếng.
“Là vì người tên Tề Lễ đó sao?”
“Anh nên tự hỏi, liệu anh có thật sự thích em không?”
Tôi quay đầu nhìn mưa rơi trên cửa sổ xe, nhẹ nhàng nói.
Bàn tay Tần Khởi Trần siết chặt vô lăng, các gân xanh ẩn hiện.
“Em nghi ngờ tình cảm của anh dành cho em sao?”
“Anh không thích em mà để em ở nhà anh à? Anh không thích em mà lại nấu món em thích ăn mỗi ngày sao?”
“Anh không thích em mà bên anh chỉ có một mình em à? Anh không thích em mà cả ngày quấn quýt chỉ muốn nhìn thấy em sao? Anh đúng là hèn hạ à!”
Tôi nghe tiếng Tần Khởi Trần giận dữ đập mạnh vào vô lăng.
Trong lòng tôi, cảm giác chua xót càng ngày càng sâu.
“Đó chỉ là chiếm hữu.”
Tần Khởi Trần tấp xe vào lề.
Anh gập người xuống, đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói run rẩy.
“Vậy em nói cho anh biết đi, thích là gì, yêu là gì?”
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt trượt dài xuống.
“Tuần trước anh đi ăn đồ nướng ở chợ đêm, người phụ nữ mặc váy trắng ngồi bên cạnh anh là ai?”
Tần Khởi Trần khựng lại:
“Anh không quen biết, là bạn anh bất ngờ dẫn tới, rồi…”
“Rồi anh để cô ta ngồi cạnh anh à?”
“Em hiểu lầm rồi đúng không? Anh có thể giải thích mà, trước mặt nhiều người như vậy anh không tiện làm mất mặt bạn mình, anh còn dời chỗ ngồi tránh chạm vào cô ta!”
Nghe anh vội vàng giải thích, tôi không kìm được mà nghẹn ngào bật khóc.
Anh muốn tiến đến lau nước mắt cho tôi, tôi mạnh mẽ đẩy anh ra.
Tôi khóc, hét lên đầy đau đớn.
“Đó có phải là điểm chính không! Tần Khởi Trần!”
“Bấy lâu nay anh coi em như người thay thế hình bóng trắng ngần trong tim anh, anh nghĩ em không biết sao!”
“Cái gì… gì mà hình bóng trắng ngần, cái gì mà thay thế.”
Anh lắp bắp.
Tôi nắm lấy tay Tần Khởi Trần, ép anh chạm vào mặt mình, chất vấn.
“Mặt em giống cô ấy lắm à?”
Nước mắt rơi qua kẽ ngón tay anh.
“Hay là, chỗ nào của em giống cô ấy?”
Tôi cười gượng gạo.
“Hay vì chúng ta lớn lên bên nhau, môn đăng hộ đối, nên anh không tìm được ai tốt hơn?”
“Tranh Tranh, em đang nói gì vậy? Sao anh nghe không hiểu?”
Tôi khóc càng thảm thiết hơn.
Không ngờ đến ngày mở lòng thẳng thắn.
Anh ấy lại không muốn thừa nhận.
Tôi mở điện thoại, lục tìm bức ảnh đã chụp, ném vào lòng anh.
“Anh quên rồi sao Tần Khởi Trần, mùa hạ năm lớp tám, anh chụp ảnh người mà anh luôn nhớ nhung, rồi ném bức ảnh đó vào thùng rác.”
“Hôm sau anh tặng em một chiếc váy trắng.”
“Những năm sau đó, năm nào anh cũng tặng em.”
“Em ghét váy trắng, em ghét nó! Em đã nói rồi, mà tại sao năm nào anh cũng tặng em…”
“Năm đó sinh nhật anh, em ôm món quà tràn đầy mong đợi đến tặng anh, anh lại nói em không thể so được với cô ấy, anh nói em làm sao so sánh được với cô ấy! Anh còn nói anh coi em như em gái…”
Tần Khởi Trần ngây người nhìn bức ảnh trong điện thoại.
Sau đó, anh ôm chặt tôi đang khóc nức nở vào lòng.
“Anh… anh thật sự không nhớ mình đã nói những điều đó.”
Tôi nghẹn ngào không nói thành lời:
“Anh còn nói em rất giống với “ánh trăng sáng” của anh…”
“Anh còn… còn mập mờ với em, đồ tồi! Đồ tồi!”
“Tranh Tranh, anh… anh sẽ suy nghĩ kỹ về những chuyện này, em bình tĩnh lại một chút, được không?”
Tôi ngồi ở ghế phụ, vừa nức nở vừa run rẩy, còn Tần Khởi Trần thì cau mày, chầm chậm lái xe về nhà.
Tôi nằm trên ghế sofa, ôm chặt con thỏ bông lớn, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Tần Khởi Trần đưa cho tôi một chiếc bánh tuyết nhân khoai môn.
“Ăn một chút thứ em thích đi, được không?”
Anh dịu dàng nhìn tôi.
Tôi vẫn giữ nét mặt lạnh lùng.
“Không có “ánh trăng sáng” nào cả, Tranh Tranh, em hiểu lầm rồi.”
“Chuyện bức ảnh em nhắc đến hồi lớp tám là thế này: Hôm đó anh đến nhà em, em không có ở nhà, mẹ em thấy anh rảnh rỗi nên lấy ảnh em hồi nhỏ ra cho anh xem.”
“Có một tấm em mặc váy trắng, má phúng phính đáng yêu, như một tiểu tiên nữ.”
Anh ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn tôi.
“Anh chỉ muốn xem em lúc đó mặc váy trắng sẽ thế nào, dù gì cũng không phải là phong cách của em.”
“Anh đã ra phố mua một chiếc váy trắng, nhờ bạn anh đưa cho em kèm một câu: 500 tệ và bữa sáng cả tuần, em mặc hay không mặc.”
You cannot copy content of this page
Bình luận