Danh sách chương

Tôi mỉm cười, nắm lấy bàn tay đang cứng ngắc của anh, kéo về phía bàn ăn.

 

Trên bàn có một bát mì trường thọ và vài món mà Lý Tẫn thích nhất.

 

“Tất cả… là cô tự làm?”

 

Tôi gật đầu.

 

Đôi mắt anh bỗng sáng lấp lánh, như có pháo hoa vụt nở trong đó.

 

9.

 

Sau bữa tối, cửa phòng tắm bị mạnh bạo kéo ra.

 

Hơi nước mờ ảo, Lý Tẫn lau mái tóc nâu rồi bước ra.

 

Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. 

 

Cánh tay màu lúa mì đầy đường nét mạnh mẽ, gân xanh nổi lên.

 

Bị ánh mắt tôi quét qua, tai anh hơi đỏ lên, nhưng giọng vẫn lạnh nhạt: “Cô nhìn tôi như vậy làm gì?”

 

Tôi bước lại gần, khẽ chạm vào vết sẹo mờ bên hông anh.

 

“Đau không?”

 

Làn da dưới ngón tay tôi đột nhiên căng cứng.

 

“H-hồi nhỏ rồi, quên lâu rồi.”

 

“Làm sao mà bị?”

 

Anh quay mặt đi, hàng mi cụp xuống có phần lúng túng: “Bị con lừa đá.”

 

“Là do người mẹ kế kia?”

 

“…Lão già kia đến cả chuyện này cũng kể cô nghe.”

 

Tôi ngẩng lên, nghiêm túc nói: “Lý Tẫn, yếu đuối là điều được phép tồn tại. Đau thì được phép kêu đau, buồn thì được khóc, thích ai thì cứ nói lớn.”

 

“Tại sao cứ nói ngược lòng mình, tỏ ra như chẳng quan tâm gì vậy?”

 

Tôi cúi xuống, hôn nhẹ lên vết sẹo ấy.

 

“Không sao đâu, anh cứ tiếp tục cứng miệng.”

 

“Em sẽ cố hết sức đón lấy những cảm xúc khó nói của anh, cho đến khi anh chịu để lộ con người thật của mình.”

 

Đôi mắt đen của anh trong đêm tối nhìn tôi rực nóng, như bị lời tôi chạm đúng vào đâu đó trong lòng.

 

Anh bất ngờ kéo tôi vào ngực.

 

“Tưởng Đạo Lý, phiền chết đi được.”

 

Tôi nghe rõ nhịp tim dồn dập của anh, còn có hơi thở gấp gáp: “…Tôi đối xử với Tưởng Cố Thức như vậy, cô lại không ghét tôi sao?”

 

Tôi đáp nhẹ nhàng nhưng không hở kẽ: “Anh trai em đầu tư thất bại là do vận may của anh ấy kém, nợ thì phải trả là lẽ đương nhiên.”

 

“Nếu hôm đó anh ấy gặp người khác chứ không phải gặp anh… có lẽ, không chỉ là một cái chân.”

 

Nhịp tim của Lý Tẫn càng lúc càng nhanh, như một chú cún lạc đường giữa vườn hoa.

 

Tôi dang tay, kiễng chân, ôm chặt lấy anh.

 

“Vậy anh có thích em ôm anh như thế này không? Em muốn nghe lời thật lòng.”

 

Sự im lặng lan ra dưới ánh đèn vàng dịu.

 

Một lúc lâu sau, Lý Tẫn dụi mặt vào hõm cổ tôi, hừ một tiếng trầm thấp: “…Thích.”

 

“Hửm? Không nghe rõ.”

 

“Tôi… thích cô ôm tôi như vậy.”

 

Khóe môi tôi càng cong hơn.

 

“Còn thích gì nữa?”

 

Ánh mắt Lý Tẫn nhìn lướt qua chiếc váy ngủ bán trong suốt của tôi, ngay lập tức trở nên tối sâu.

 

10.

 

Lý Tẫn không biết rằng, khi giải quyết vấn đề, tôi thường quen lập kế hoạch kỹ càng, tìm đúng thời điểm ra tay.

 

Mấy câu nông nổi của anh hoàn toàn không kích thích tôi được.

 

Ngay từ khi bước chân vào ngôi nhà này, tôi đã nghĩ rất rõ ràng — chẳng khác nào đang làm một công việc.

 

Lý Tẫn là chủ.

 

Còn tôi, về bản chất, chẳng khác gì chú Trần hay chị Lưu.

 

Tôi phải cố gắng giảm bớt số nợ cho anh trai.

 

Tốt nhất là khiến Lý Tẫn nới tay cho, để lại cho anh ấy một đường sống, tránh hậu họa sau này.

 

Sau đó, rời khỏi đây.

 

Hiện tại, mọi thứ vẫn đang đi đúng kế hoạch.

 

Bù sinh nhật, cho giá trị tinh thần…

 

Đây đều là những “hạng mục công việc” mà tôi phải triển khai dựa trên nhu cầu của kim chủ, nhưng tính toán mãi, tôi vẫn quên mất một điều.

 

Công việc này… còn là lao động thể lực —

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page