Danh sách chương

Ở bên nhau lâu như vậy, tôi hiểu rõ Lục Cần không sợ chết. 

Nhưng cánh cửa này đã được gia cố đặc biệt, nếu mở ra, không chỉ tôi và anh gặp nguy hiểm, mà còn kéo theo tất cả những người bên trong.

Lục Cần là người của đội cứu hộ, nhiệm vụ của anh không phải vì một mình tôi, anh không thể để tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng đến đại cục.

Tôi hiểu điều đó, nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng.

Có lẽ, cả đời này chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Nhưng không ngờ rằng, chúng tôi lại nhanh chóng gặp lại.

Hôm đó là thời kỳ bạo động của tang thi, tất cả đều trở nên điên cuồng, ra sức phá hoại khắp nơi.

Mà tôi thì đang ngồi trong một cửa hàng tạp hóa, nhàn nhã ăn cay.

Đang ăn rất ngon lành, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào.

Tôi tò mò đi ra xem thử, không ngờ lại thấy Lục Cần và mọi người đang bị đám tang thi truy đuổi sát sao.

6

Ban đầu tôi vô thức muốn trốn đi, nhưng khi thấy bọn họ bị bao vây tấn công, tôi hoảng loạn.

Tất cả thành viên đội cứu hộ dồn những người sống sót vào giữa, liều mạng chiến đấu với đám tang thi không ngừng lao tới. 

Nhưng số lượng tang thi quá lớn, giết mãi không hết.

Nhìn thấy bọn họ sắp bị nhấn chìm giữa biển tang thi, tôi không nhịn được nữa, hét lớn: “Chạy về phía này!”

Mọi người nghe thấy liền quay đầu nhìn tôi.

Tôi thấy Lục Cần sững sờ trong giây lát, trong mắt anh đầy vẻ kinh ngạc và vui mừng.

Rất nhanh sau đó, anh hoàn hồn, lập tức hét lên bảo mọi người chạy về phía cửa hàng tạp hóa.

Vì người quá đông mà cửa lại quá nhỏ, đám tang thi nhanh chóng đuổi kịp.

Lục Cần quay lại, liều mạng tiêu diệt những con tang thi lao tới để tranh thủ thời gian cho mọi người.

Nhưng tang thi ngày càng nhiều, anh có dấu hiệu không cầm cự nổi nữa, lớn tiếng hét: “Mau đóng cửa lại!”

Đội cứu hộ không nỡ.

Anh lại hét lớn hơn: “Mau đóng cửa! Nếu không tất cả chúng ta sẽ chết!”

Mọi người cắn răng, đau khổ kéo cửa cuốn xuống.

“Rầm” một tiếng, cửa đã đóng lại.

Đội viên đội cứu hộ ôm nhau khóc nức nở.

Nhưng ngay sau đó, giọng của Lục Cần vang lên: “Đừng khóc, tôi vẫn còn sống đây.”

Mọi người nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn theo hướng giọng nói.

Lục Cần đang đứng sau lưng bọn họ.

Tất cả đều sững sờ: “Sao anh…?”

Lục Cần lắc đầu: “Thực ra tôi cũng không biết nữa.”

Lúc này, tôi đột nhiên lao thẳng vào lòng anh.

“Anh ơi, suýt nữa em sợ chết khiếp, cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.”

Tôi bật khóc, khóc rất thương tâm.

Chỉ cần chậm trễ một giây thôi, có lẽ Lục Cần đã chết rồi.

Và đây cũng là lần đầu tiên tôi cảm thấy may mắn vì mình là một tang thi biến dị, nhanh đến mức kinh ngạc, nhờ vậy mới kịp cứu anh.

Anh ôm chặt lấy tôi: “Không sao rồi, anh vẫn ổn đây mà?”

Bên ngoài, đám tang thi không ngừng đập mạnh vào cửa cuốn. 

Chắc chắn cửa này không trụ được lâu, may mà cửa hàng vẫn còn một lối thoát phía sau.

Lục Cần nhanh chóng chỉ huy mọi người rời đi bằng cửa sau.

Ban đầu, tôi định lẩn ra sau cùng, tìm cơ hội trốn thoát. 

Nhưng đội cứu hộ ai cũng vui mừng vì thấy tôi còn sống, vây quanh hỏi tôi đã thoát khỏi tang thi bằng cách nào.

Tôi không biết giải thích thế nào, chỉ đành gãi đầu: “Tôi cũng không biết nữa. Lúc đó tôi sợ lắm, chỉ biết cắm đầu chạy, rồi cứ thế sống sót.”

Mọi người trầm trồ, nói may mà tôi chạy nhanh.

Phải rồi, tốc độ một giây trăm mét, có nhanh không chứ?

Tôi gật đầu, định nói gì đó thì đột nhiên có người kéo nhẹ cánh tay tôi.

Tôi quay đầu lại, là Lục Cần.

Anh nhíu mày, sắc mặt không tốt, khiến tôi có chút căng thẳng: 

“Anh sao thế? Có bị thương ở đâu không?”

Anh không trả lời thẳng mà hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Cậu ăn cay à?”

Tôi ngớ người: “À… đúng vậy, ăn mấy gói liền. Sao thế?”

Lục Cần đột nhiên bật cười: “Không có gì, chỉ hỏi vậy thôi.”

Không đúng, anh cười cái gì chứ?

Tôi nhỏ giọng hỏi Vương Tuyết: “Chị có biết đội trưởng của chị cười gì không?”

Chị ấy gật đầu: “Chắc chắn là vì cậu còn sống, nên anh ấy vui đến mức không kìm được.”

Tôi khó hiểu: “Hả? Sao lại nói thế?”

Vương Tuyết kể lại cho tôi nghe.

Hôm tôi gặp chuyện, khi Lục Cần phát hiện tôi không vào trong, anh lập tức muốn lao ra tìm tôi nhưng bị mọi người cản lại.

Tối hôm đó, trong phòng vang lên tiếng hét giận dữ và tiếng khóc nghẹn ngào của anh.

Anh liên tục lẩm bẩm: “Xin lỗi…”

Mọi người đều an ủi: “Không phải lỗi của anh.”

Nhưng Lục Cần vẫn nghẹn ngào nói: “Là tôi không bảo vệ được cậu ấy.”

Chuyện tôi chết khiến anh ấy bị ảnh hưởng rất lớn, suốt một thời gian dài, anh luôn ủ rũ, không ai dỗ dành được.

Vương Tuyết đổi chủ đề: “Hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu không vào được?”

Tôi đột nhiên nhớ lại khoảnh khắc mình ngã xuống. 

Trong tầm mắt là một đôi giày da màu đen, sáng bóng như vừa được đánh xi.

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page