Danh sách chương

Kết quả cuối cùng là, tôi bỏ chạy trong hoảng loạn.

 

8

 

Tôi ngồi trên giường trong phòng ngủ, nhìn ra ngoài cửa sổ mà chỉ thấy thế giới này càng lúc càng kỳ quái.

 

Cảm giác vô thực khiến tôi như đang bước đi trên bông.

 

Vậy, ý của Chu Khí Dã là gì? Là ý tôi đang nghĩ đấy chứ?

 

Tôi suy nghĩ lại một chút, không lẽ là vì anh ấy cho rằng chính tôi đã đẩy Bạch Thất Thất xuống nước, nếu như tôi không thức tỉnh lại cốt truyện thì tôi vẫn là cô gái mù quáng, anh ấy có thể trả thù một cách dễ dàng.

 

Tôi hiện tại hoàn toàn không liên quan đến nhóm chính diện, vậy mà hiệp sĩ nam phụ của nữ chính lại chọn cách này để trả thù tôi sao?

 

Rõ ràng tôi đã rời bỏ nhóm chính diện và bắt đầu lại cuộc sống của mình.

 

Sao nhóm chính diện vẫn không chịu buông tha cho tôi!

 

Càng nghĩ tôi càng không ngồi yên được, nếu anh ấy cố tình trả thù, thì với tâm cơ của tôi chắc chắn không thể đối phó được với Chu Khí Dã.

 

Tôi đã gửi tin nhắn cho anh trai đang công tác ở nước ngoài, bảo anh ấy cẩn thận với Chu Khí Dã.

 

Đi qua đi lại trên sàn nhà một hồi lâu, cuối cùng tôi cũng gửi tin nhắn cho Chu Khí Dã.

 

‘Tôi không đẩy Bạch Thất Thất, nếu không tin anh có thể xem camera giám sát!’

 

Sau đó tôi chặn và xóa liên lạc với anh, lúc này tôi mới cảm thấy lòng mình bình tĩnh hơn một chút.

 

Ngày hôm sau, ngay từ sáng sớm, tôi đã bị Chu Khí Dã bất ngờ ghé thăm và chặn ngay tại nhà.

 

“Có lẽ giữa chúng ta có hiểu lầm, chúng ta có thể nói chuyện được không.”

 

Tôi đi đến khu vườn, khoanh tay và quay lưng lại với anh ấy, không khí này khiến tôi cảm thấy hơi bất an, nên tôi thúc giục.

 

“Anh cứ nói đi.”

 

“Anh và Bạch Thất Thất không có quan hệ gì cả.”

 

Nghe vậy, tôi trợn mắt, đáp lại.

 

“Tôi cũng chẳng nói là hai người có quan hệ gì.”

 

“Nhưng em có vẻ rất quan tâm đến cô ấy.”

 

Nghe đến tên Bạch Thất Thất, tôi nhớ lại lúc cô ta không hiểu sao lại đẩy tôi xuống hồ bơi.

 

Tôi bực mình, quay người lại và lạnh lùng nói.

 

“Tôi và cô ta có quan hệ gì mà tôi phải quan tâm chứ? Hay là anh quan tâm đến cô ta, nên bất cứ điều gì người khác làm anh cũng phải suy diễn mù quáng?”

 

“Thật khó hiểu, Chu Khí Dã, nếu anh chỉ muốn nói những điều này, tôi nghĩ chúng ta không cần phải nói chuyện nữa đâu.”

 

“Yên tâm đi, tôi đã không còn thích anh nữa, tôi cũng không làm gì Bạch Thất Thất cả, phiền anh cũng để ý cô ta kỹ vào, đừng để cô ta gây rối cho tôi nữa.”

 

Nói xong, tôi không quan tâm đến sự thay đổi đột ngột trên khuôn mặt Chu Khí Dã, bước chân định đi.

 

Khi đi ngang qua anh ấy, Chu Khí Dã nắm chặt cổ tay tôi, ánh mắt sắc lẹm lúc này lại mang theo sự hoảng loạn gần như tan vỡ.

 

“Em hiểu lầm rồi.”  

 

Ngữ khí căm thù của anh ấy khi tôi bị bắt vào tù, cùng với hình ảnh cuối cùng bi thảm của cha mẹ và anh trai, thường xuyên khiến tôi tỉnh giấc giữa đêm với cơn ác mộng lạnh lẽo. 

 

Có lẽ tôi đã dần buông bỏ, hoặc là không muốn lặp lại sai lầm. 

 

Lúc này, nhìn vẻ mặt của anh ấy, trong lòng tôi không hề có một gợn sóng, chỉ khẽ cười nhạt một tiếng.

 

“Vậy anh định nói gì, Chu Khí Dã? Tôi sợ mỗi khi anh nhìn thấy tôi sẽ thấy ghê tởm, nên tôi tự động biến mất, tránh xa các anh.” 

 

“Như vậy cũng không được sao? Tại sao anh lại đến quấy rối tôi? Làm tôi khó chịu.” 

 

Sau khi nói những lời này, tim tôi như bị siết chặt, đau đớn khủng khiếp, nhưng tôi vẫn không chịu cúi đầu, cứ thế nhìn chằm chằm vào anh.

 

“Anh cảm thấy ghê tởm em bao giờ chứ? Đừng nói những lời nặng nề như vậy, anh cũng thấy đau lòng.” 

 

“Bạch Thất Thất với anh cũng không có quan hệ gì, chẳng lẽ em tức giận vì chuyện hôm trước ở quán bar sao?” 

 

“Nếu em không thích, thì anh sẽ không tiếp xúc với cô ấy nữa.” 

 

Tay Chu Khí Dã vẫn nắm chặt lấy tôi không buông, anh ấy luôn kiềm chế, nhưng lúc này lại có vẻ bối rối không biết làm sao.

 

“Hừ, ý anh bây giờ là gì? Chẳng lẽ anh thích tôi à?” 

 

“Đúng, anh thích em.” 

 

Sự thẳng thắn của anh khiến tôi không nghĩ được gì cả, những lời muốn đáp trả cũng chỉ dừng lại ở miệng. 

 

Tôi im lặng một lúc lâu mới cố gắng giữ bình tĩnh nói. 

 

“Người anh thích là Bạch Thất Thất, chỉ là anh chưa nhận ra thôi, dù bây giờ anh không thích thì sau này cũng sẽ thích.” 

 

“Tôi không muốn xen vào chuyện tình cảm của các người.” 

 

Tôi không muốn cược vào tình cảm chân thành của anh, cái giá phải trả quá nặng nề, tôi không thể cược. 

 

Vì vậy, tôi hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp.

 

“Nếu anh thực sự thích tôi, thì sau này đừng liên lạc nữa, xem như là nể mặt tình cảm bấy lâu nay giữa chúng ta.” 

 

9

 

Tôi và Trần Bách Hạo vẫn đang ổn định trong mối quan hệ của mình, chỉ là mỗi lần gặp nhau, càng giống như là cuộc họp công việc hơn. 

 

Trần Bách Hạo mời tôi làm bạn gái của anh ta, tham dự tiệc của các doanh nghiệp tại Kinh thành.

Hết Chương 5.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page