Danh sách chương

 

Cuối cùng, cán sự đan hai tay đặt trước người, giọng trầm chậm rãi vang lên:

“Tôi đoán rằng, trước khi vào hệ thống cảnh sát, có lẽ các cậu từng trải qua vài vụ án oan sai, từ nhỏ đã tận mắt chứng kiến những điều không công bằng, để lại trong lòng một vết hằn rất sâu.”

 

“Nhưng không thể vì vậy mà đánh đồng tất cả. Phẫn uất và định kiến không thể giải quyết được vấn đề.”

 

“Đương nhiên, tôi tin rằng các cậu không phải đến đây vì mục đích ‘báo thù’, mà là bởi vì trong lòng vẫn còn một giấc mơ làm cảnh sát.”

 

“Có thể hôm nay chỉ là do cảm xúc nhất thời mới viết những điều ấy vào bản kế hoạch. Nhưng đây là văn bản sẽ được lưu vào hồ sơ, nên làm ơn hãy viết lại một cách nghiêm túc.”

 

Giọng cán sự dịu lại:

“Huống hồ, cho dù thật sự muốn làm những chuyện ấy… thì cũng phải chờ đến ngày tốt nghiệp. Khi đó, tổng giám đốc Sở Cảnh Sát mới có mặt tại buổi lễ.”

 

“Trước hết, hãy học hành cho thật tốt, trở thành một cảnh sát đủ tư cách và có tiếng nói. Đó mới là cách đáp trả lợi hại nhất với những hành vi bất công. Phải không?”

 

“——Trở thành một ngôi sao sáng nhất, khiến cho bóng tối không còn nơi ẩn náu.”

 

Ánh nắng vàng ươm xuyên qua khung cửa kính, chiếu lên sàn nhà lát gốm, khúc xạ thành những tia sáng lấp lánh, phản chiếu trên phù hiệu treo trong phòng, khiến từng đường nét kim loại như phát sáng.

 

“……”

 

Asahi Yuaki hơi rũ mắt, trầm ngâm vài giây, rồi âm thầm nhận định: Không khí này… có gì đó không ổn!

 

Mặc dù bài thuyết giảng đầy tâm huyết về lý tưởng làm cảnh sát kia có chút cảm động, khiến cậu cũng suýt bị cuốn theo, nhưng… hương vị này sao lại đậm mùi “canh gà cho tâm hồn” thế chứ?

 

—— Đừng nói là sắp bị lôi vào “chủ tuyến” thật nha?

 

Asahi Yuaki rùng mình, trong đầu lập tức hiện ra “khu bình luận”. Những dòng chữ mờ mờ bay qua:

 

[Ô ô Jinpei-chan…… thật sự đã trở thành một cảnh sát xuất sắc vô cùng!!]

 

[Cuối cùng cũng thực sự trở thành ngôi sao sáng trên trời (địa ngục: cười mỉa)]

 

Asahi Yuaki: “……”

 

Cậu vừa rồi liếc thấy tên người kia là Matsuda Jinpei trong bản kế hoạch tân sinh, điều đó cũng đồng nghĩa — nhân vật khiến bình luận cuồng nhiệt kia đang ngồi ngay trước mắt cậu.

 

Vậy rốt cuộc “màn ảnh” xuất hiện từ lúc nào vậy hả?

 

[Ban đầu hài hước vậy mà giờ lại xúc động quá! Không ngờ nhân vật mới ban nãy không chỉ có cái mặt đẹp mà còn ăn ý đến thế, hợp tác cùng cán sự để dẫn dắt bầu không khí luôn đó!]

 

[A, hóa ra là cố tình? Tôi đây vui quá cười khúc khích]

 

[Lúc mới vào phòng không khí căng thẳng như vậy, không thể nói những lời đầy cảm xúc được. Chỉ có sống sót trước đã rồi mới nói tiếp. Nhân vật mới vừa vào là nhận ra ngay, phối hợp thật nhuần nhuyễn]

 

[Woa woa, đúng là cáo già của trường cảnh sát! Làm gì cũng giấu đầu hở đuôi, chỉ khi sự việc qua rồi mới nhận ra mục đích ban đầu]

 

[Dừng lại tua ngược xem bình luận đây! Ai cũng nghĩ giống tôi thật rồi]

 

[Mọi người đều bất động là sao? Có phải hình ảnh đứng yên không? Kiểm tra lại tín hiệu phát bình luận nào]

 

Mọi người thì không rõ, chứ Asahi Yuaki biết rõ: cậu bất động không phải vì hệ thống lag, mà là vì trái tim đã ngừng đập một nhịp — căng thẳng đến cứng đờ cả người.

 

…… Cậu rõ ràng chỉ là một nhân vật qua đường thôi mà!

 

Được rồi, được rồi, coi như tốt số. Màn ảnh không lia trúng cậu là phúc ba đời. Asahi Yuaki tự nhủ phải nhanh chóng rút lui êm đẹp trước khi tên của mình kịp bị hệ thống ghi nhận.

 

Ngay khi cậu còn đang cố giữ im lặng, thì Matsuda Jinpei đã lên tiếng trước.

 

Thanh niên tóc đen xoăn nhếch môi, bật lưỡi “tch” một tiếng rồi đứng dậy:

“Cảnh sát gì chứ… Hừ. Tôi mới không thèm giống đám rác rưởi đó.”

 

“Nói chung, cứ để hắn ta chờ đi! Sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ tìm được cơ hội ‘xử’ hắn một trận.” – Nói xong, Matsuda nhấc bản kế hoạch trên tay ném phịch xuống bàn.

 

Rồi cậu ta quay người rời khỏi văn phòng. Khi đi ngang qua Asahi Yuaki, khựng lại một giây… nhưng rồi vẫn không nói gì, chỉ lướt qua và bỏ đi.

 

Asahi Yuaki dõi theo, thấy quanh Matsuda có vô số dòng chữ trong suốt xoay quanh:

 

[Sườn mặt đẹp trai quá!]

 

[Góc này nhìn giống người nào đó ghê ~ ha ha ha]

 

[Yêu quá đi Matsuda]

 

Xen giữa là vài dòng bất chợt nổi bật:

 

[Vừa nãy Matsuda có ý định bắt chuyện với nhân vật mới không ta?]

 

[Sao nhân vật mới vẫn chưa có tên vậy?]

 

[Hay là đặt đại đi, gọi là “Hồ ly vô địch thần bí” cũng được!]

 

Asahi Yuaki âm thầm nắm bắt thời cơ: chính là lúc này!

 

Khi cái tên của cậu chưa bị ghi nhận, chính là khoảnh khắc vàng để cuốn gói chuồn thẳng.

 

Thế là cậu bước vội vài bước về phía trước, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của cán sự, đặt thư báo nhập học lên bàn rồi nghiêm túc nói:

“Chào ngài, làm phiền. Tôi muốn xin thôi học. Không đánh giám đốc Sở Cảnh sát.”

 

Đây là lời nghiêm túc, không theo kịch bản, không mang theo chút diễn xuất hay ẩn ý nào cả. Cậu chỉ là một người bình thường, muốn rời đi trong yên ổn.

 

Asahi Yuaki giữ vững thần sắc, tin rằng mình đã biểu đạt rõ ràng mong muốn của bản thân, đủ để người cán sự trước mặt – và cả khán giả từ thế giới khác – hiểu rằng cậu quyết tâm dứt áo ra đi.

 

Ha ha! Như thế này thì chẳng còn lý do gì để bị lôi vào tuyến chính nữa nhỉ?

 

Trong lòng cậu nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, ngẩng đầu lên nhìn màn ảnh — chỉ để thấy bình luận tiếp tục… lơ đẹp cậu.

 

[Soái quá đi Hagi-chan! Tôi biết thế nào cũng có cảnh cậu đứng đợi osananajimi trước cổng tòa nhà lớn mà~]

 

[Ha ha ha, yêu quá, thích mấy cảnh Hagiwara trêu chọc Matsuda ghê!]

 

[Nhân vật mới bị bỏ lại một mình trong văn phòng, chắc sắp có tình tiết nghiêm túc gì đây, hóng quá!]

 

[Chắc là kiểu gieo hạt giống trước rồi, giống hệt vụ Kudo với tổ chức Áo Đen ngày xưa]

 

Asahi Yuaki: “???”

 

Khoan đã! Màn ảnh ơi! Sao ngươi lại đi theo quyển mao ca* rồi!?

 

Màn ảnh! Đừng bỏ tôi lại như vậy! Nhìn tôi một cái thôi! Ít nhất cũng phải xác nhận tôi thật sự thôi học rồi hãy quay đi chứ?! QAQ

 

Đây chính là lần Asahi Yuaki cảm thấy nhớ màn ảnh nhất trong đời. Chỉ muốn đuổi theo níu cổ nó lại, hét lên: “Nhìn tôi nè!”

 

Nhưng may mà cậu vẫn còn lý trí, giữ được bình tĩnh, không để cho tiếng lòng… bật thành lời.

________________________________________________

“Quyển mao ca” (卷毛哥) là cách gọi thân mật pha hài hước của cư dân mạng Trung Quốc dành cho một nhân vật nam có mái tóc xoăn (quăn, gợn sóng), thường là nhân vật phụ hoặc nổi bật trong truyện, phim, hoặc game. Cách gọi này gần giống như “anh tóc xoăn” hay “anh xoăn ca” trong tiếng Việt.

________________________________________________

 

Do quá kích động, tay Asahi Yuaki run rẩy như thể mắc bệnh Parkinson khi đưa ra thư báo nhập học.

 

Cán sự nhìn cậu với ánh mắt vừa nghi ngờ vừa quan tâm, khẽ ngẩng đầu hỏi:

“Đồng học, cậu không sao chứ? Có cần hỗ trợ gì không?”

 

“…Không, không có gì cả.”

Asahi Yuaki nở một nụ cười, “Chỉ là… quá kích động thôi. Chỉ nghĩ đến việc sắp được thôi học cũng khiến tôi vui không chịu nổi.”

 

Cán sự: “…”

 

Cán sự ngây ra một lúc, lặng lẽ nhìn người trước mặt, bắt gặp trong ánh mắt sâu màu vàng kim ấy như ẩn giấu một nỗi xót xa mờ nhạt. Có thể là do hiệu ứng ánh sáng, mà cũng có thể là thật – một nét buồn mong manh thoáng qua.

 

Trong lòng ông chợt thắt lại, khẽ thở dài.

Người trước mặt thật sự muốn thôi học sao? Hay là do bất đắc dĩ? Nhìn điệu bộ của cậu ta, rõ ràng đang giằng xé và đau khổ, vậy mà ngoài miệng vẫn còn cố nói đùa.

 

Nhưng ông cũng không tiện hỏi nhiều. Dù gì thì đây cũng là chuyện riêng tư.

 

Nghĩ đến đây, cán sự càng thêm cảm thấy câu nói vừa rồi mình nói với Matsuda có lẽ đã vô tình chạm vào nỗi đau của người khác.

 

Ai mà chẳng mong đến ngày tốt nghiệp để trở thành một cảnh sát ưu tú? Nếu không phải vì một chuyện gì đó bất thường, ai lại chọn thôi học ngay từ ngày đầu tiên khai giảng?

 

Cán sự thấy có lỗi, nên dịu giọng lại, cố gắng tỏ ra nhẹ nhàng:

“Được rồi, đưa giấy chứng nhận của cậu cho tôi. Không sao đâu, dù thế nào đi nữa, con đường đời vẫn còn rất dài mà.”

 

Đúng vậy, đời người vẫn còn dài lắm.

Nghe đến đó, trong lòng Asahi Yuaki cũng bớt căng thẳng. Thôi học rồi, trước mắt là cả một chân trời mới để bán dưa!

 

Khi nghe nhắc đến giấy chứng nhận, cậu hơi khựng lại vài giây mới phản ứng kịp. Dù có chút lưỡng lự, cuối cùng cậu vẫn cúi người mở chiếc vali màu xám bạc của mình ra.

 

… Giấy tờ hẳn là trong chiếc vali này thôi. Mà trong này chắc cũng không có gì quá đáng đâu ha?

 

Vì mất trí nhớ, lại bận rộn đối đầu với đám chữ mờ ảo kia, hồi nãy đến giờ cậu vẫn chưa mở vali ra xem kỹ.

 

Bây giờ cậu thấy hơi căng thẳng, tay chân cẩn thận từng chút một như sợ bên trong rớt ra thứ gì cấm kỵ — ví dụ như… vũ khí chẳng hạn.

 

Vũ khí.

Asahi Yuaki thầm nhẩm lại hai chữ đó rồi bất giác tự hỏi: Tại sao phản ứng đầu tiên của mình lại là nghĩ đến chuyện đó?

 

Luật kiểm soát vũ khí của Nhật Bản rất nghiêm, người bình thường nào có cơ hội đụng đến?

 

Chắc do bị ảnh hưởng bởi mấy thứ như bình luận bay, mạch suy nghĩ của cậucũng trật lất.

Asahi Yuaki lắc đầu, tự nhủ mình chỉ là người bình thường, đừng nghĩ nhiều như đang đóng phim vậy.

 

Nghĩ vậy, tâm trạng cậu cũng bình ổn lại.

Không lâu sau, cậu tìm thấy giấy chứng nhận.

 

Ngoài giấy tờ ra, trong vali còn có một chiếc thẻ ngân hàng mới tinh. Mặt sau dán một miếng giấy ghi số “1234” bằng bút đen.

 

Nhìn thấy chiếc thẻ, cậumừng rỡ, nhưng lại nhanh chóng cụt hứng.

 

Ở Nhật, mật khẩu thẻ thường gồm 4 chữ số, “1234” lại là mật khẩu mặc định phổ biến nhất. Nhìn dáng vẻ thì đây là thẻ vừa làm xong, chắc chưa có xu nào trong đó.

 

Asahi Yuaki thở dài, để thẻ lại rồi tiếp tục lục vali.

 

Ở một góc chồng quần áo, cậu phát hiện một chiếc điện thoại nắp gập.

 

Điện thoại!

Mắt cậu sáng lên. Đây có thể là manh mối giúp cậu hiểu rõ bản thân, lấy lại ký ức — trừ khi trước đây cậu sống kiểu “không chạm internet để giữ tâm hồn thanh tịnh”.

 

Cậu đưa giấy chứng nhận cho cán sự, còn mình thì bắt đầu nghiên cứu chiếc điện thoại mới tìm được.

 

Tin vui: máy hoàn chỉnh, pin đầy, có thể sử dụng bình thường.

Tin buồn: trong máy không có dữ liệu gì cả, cứ như máy mới hoàn toàn.

 

Asahi Yuaki lục tìm khắp nơi cũng chẳng thấy thông tin nào liên quan đến thân phận. Danh bạ và ghi chú trống trơn, chỉ có một ứng dụng trông như hộp thư điện tử.

 

Mở ứng dụng ra, bên trong chỉ có đúng một người bạn được thêm vào, ảnh đại diện là một con quạ đen, phần ghi chú là:

[Chủ nhân của tôi]

 

Asahi Yuaki: “…”

 

Ơ, là ai vậy?

 

Xã hội hiện đại pháp quyền mà còn tồn tại chế độ nô lệ sao? Phải báo cảnh sát thôi!

 

Cậu ngơ ngác một lúc, rồi mặt không cảm xúc ấn phím chọn người bạn có hình quạ đen kia, kéo xuống dưới cùng để xoá kết bạn.

 

[Bạn có chắc muốn xoá người bạn này? (Có / Không)]

 

Không chút do dự, cậu chọn [Có].

 

Nhưng ngay lập tức, màn hình hiện pop-up:

[Không có quyền thao tác. Vui lòng liên hệ quản trị viên.]

 

Asahi Yuaki: “???”

 

Không có quyền? Điện thoại của mình mà không được phép thao tác? Đây là đảo chính rồi chăng?

 

Cậu thử lại vài lần, định xóa cái tên [Chủ nhân của tôi] để tự mình làm chủ nhân, nhưng cứ mỗi lần đều hiện ra thông báo y như cũ.

 

Chắc là do ứng dụng này hoặc bản thân máy có thiết lập gì đó khiến không thể xoá bạn bè đang tồn tại.

 

Sau vài lần thử thất bại, cậu từ bỏ, quyết định quay về “bí kíp dưỡng sinh” — có gì khó thì… đi ngủ.

 

Mặc dù không thể xoá người bạn kỳ quặc đó, nhưng Asahi Yuaki cũng không định đổi điện thoại. Đơn giản vì… cậu không có tiền!

 

Vả lại, hiện tại cậu mất trí nhớ, thông tin cá nhân gì cũng không rõ. Biết đâu người bạn kia lại là một manh mối mờ ảo dẫn đến sự thật. Giữ lại thì hơn.

 

Trước khi cất máy, cậu suy nghĩ đôi chút rồi sửa ghi chú của cái tài khoản kia từ [Chủ nhân của tôi] thành [Lão cổ hủ].

 

Lúc này cậu mới vừa lòng.

 

Trong xã hội hiện đại mà còn đòi làm chủ người khác, đúng là thứ cổ hủ lạc hậu!

 

Khi Asahi Yuaki đang mày mò điện thoại thì cán sự đã hoàn tất thủ tục xét duyệt ban đầu.

Nhận lấy giấy chứng nhận từ cậu, cán sự nhập thông tin vào máy tính rồi rút một tờ giấy từ ngăn kéo ra.

 

“Đây, Asahi đồng học, cậu ngồi qua bên kia đi. Điền vài thông tin trong mẫu đơn này, lát nữa đưa lại cho tôi cùng phí thủ tục thôi học. Trường sẽ duyệt và lưu hồ sơ.”

 

Tên của Asahi Yuaki đã ghi rõ trong giấy tờ, nên cán sự dễ dàng đọc ra, rồi đưa biểu mẫu cho cậu, tay làm động tác mời.

 

 

 

 

Hết Chương 5.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page