Cẩm Tước Đài

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

7.

 

Tiết Cảnh Thừa sải bước đi vào, trên người còn chưa kịp thay bộ quan bào màu đỏ sẫm, mày kiếm mắt sáng, chính là dáng vẻ kiêu hùng của kẻ quyền thế đương thời.

 

Dù trên mặt hắn vẫn treo nụ cười, nhưng ta lại nhận ra sát đáy mắt hắn ẩn hiện cơn giận khó nén.

 

Tiết Cảnh Thừa liếc nhìn ta một cái, ánh mắt dừng lại chốc lát nơi vết máu thấm qua xiêm y rồi mới rời đi.

 

Hắn mỉm cười nhạt: “Sao vậy, chẳng hay có hạ nhân nào thất lễ với mẫu thân, khiến người tức giận đến thế, lỡ đâu hại thân thể thì chẳng hay chút nào.”

 

Sau đó hắn thu lại nụ cười, trầm giọng nói: “Còn không mau đưa người lui xuống, để lại ở đây là cố tình chọc giận lão phu nhân sao.”

 

Hạ nhân vội vàng đến đỡ ta dậy, dè dặt dìu ta lui ra ngoài.

 

Đến khi ra khỏi tầm mắt của mọi người trong viện, mới khẽ an ủi ta: “Cô nương chịu khổ rồi… nhưng rốt cuộc đại nhân vẫn thương ngài, dám bỏ cả công vụ, mạo hiểm bất hòa với lão phu nhân để tới cứu ngài, giờ chỉ cần dưỡng thương cho tốt, ngày sau ắt còn phúc phần dài lâu.”

 

“Phúc phần…” Ta cúi đầu cười khẽ.

 

Quả thực… đúng là cái phúc to bằng trời vậy.

 

Cũng chỉ ba trượng mà thôi, trông máu đỏ thẫm dọa người, kỳ thực cũng chẳng đau đến thế.

 

Lúc tiểu tỳ bôi thuốc cho ta lại nín thở rụt rè, chẳng dám mạnh tay, thành thử kéo dài mãi mà vẫn chưa xong, từng đợt đau nhói kéo lên khiến ta khẽ rít khẽ một tiếng.

 

Động tác phía sau chợt dừng lại, ta ngỡ nàng ấy sợ hãi nên liền nói: “Ngươi chớ lo, ta không đau.”

 

Mãi đến khi ngón tay thô ráp áp lên, ta mới biết người sau lưng đã đổi.

 

“Không biết đau, vậy run rẩy làm gì?”

 

Tiết Cảnh Thừa rõ ràng chưa từng hầu hạ ai, động tác vụng về, một miếng thuốc dán mà trong tay lúng túng kéo đi kéo lại mấy lần mới dám đặt lên vết thương ta.

 

Tiểu tỳ định giúp, lại bị Tiết Cảnh Thừa trừng mắt, không cho động vào, cúi đầu cẩn thận một hồi mới dán thuốc xong.

 

Tiết Cảnh Thừa ngẩng đầu, chỉnh lại y phục cho ta, nắm lấy tay ta đặt vào lòng ngực: “Ngươi chớ sợ, có ta đây, chẳng ai dám động đến ngươi.”

 

Ta nhìn hắn, khẽ cười chẳng mặn chẳng nhạt: “Có đại nhân ở đây, tự nhiên sẽ không xảy ra sai sót gì rồi.”

 

Hắn khẽ thở dài, nói: “Lão phu nhân quanh năm ở trong nội viện, thuở trẻ từng chịu nhiều thiệt thòi từ bọn hạ nhân, cho nên đối với người có xuất thân như vậy luôn mang lòng cẩn trọng.”

 

“Nhưng bà ấy cũng biết ta thương ngươi, nào thực sự định làm gì ngươi.” Hắn xoa nhẹ khuyên tai ta, giọng trở nên mềm mỏng: “Lần này ngươi chịu ấm ức rồi, mai sau Tước Tước muốn gì, ta đều theo ý ngươi cả.”

 

Lời nói rốt cuộc cũng chỉ là kiểu tát một cái rồi cho một quả táo.

 

Ta – một kẻ xuất thân hèn mọn như thế – nên biết điều mới phải.

 

8.

 

Mấy ngày sau thương thế lành lại, Tiết Cảnh Thừa đưa ta tới thuyền phường danh tiếng nhất chốn kinh thành.

 

“Dạo này có một trò vui mới, gọi là Thiết Thụ Ngân Hoa, đưa ngươi đến xem thử.”

 

Tiết Cảnh Thừa nắm tay ta dắt lên thuyền, bên trong đã có tiểu nhị chờ sẵn, khom lưng cười mời vào trong.

 

Vừa mới yên vị, lão thuyền chủ liền dâng lên màn ca vũ, từng nữ tử ánh mắt như câu móc, tình ý uyển chuyển e thẹn nhìn Tiết Cảnh Thừa.

 

Tiết Cảnh Thừa nhấp một ngụm rượu, nhướng mày nhìn ta, nửa cười nửa chẳng cười.

 

Tựa như muốn nói cho ta hay, nữ nhân thiên hạ này, có ai chẳng theo đuổi hắn – vị Đình úy họ Tiết đây.

 

Ta quay đầu đi chỗ khác, coi như chẳng thấy gì.

 

Hắn nhìn ta một hồi, rồi ngửa đầu cạn sạch chén rượu, phẩy tay đuổi hết mọi người ra ngoài.

 

Lão thuyền chủ cười hàm ý sâu xa mà lui ra, trước khi đi còn cẩn thận khép cửa lại.

 

Người đã rút cả, Tiết Cảnh Thừa đặt chén rượu xuống, kéo ta tới gần, đưa đến bên cửa sổ mà nói: “Ngươi xem, nếu ưng ý, sau này ta gọi bọn họ đến phủ diễn riêng cho ngươi.”

 

Nửa trời ánh lửa xen lẫn sắc trời, rực rỡ huy hoàng, bỗng hóa thành một hồ ngân hà giữa nhân gian.

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page