Linh Và Tai Họa

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

“Có không ít tiên giả đã đến Lộc Thành, nhưng số người quay lại chẳng được bao nhiêu. Yêu thụ đã gọi về không ít yêu quái canh giữ quanh Lộc Thành, ta khuyên cô nương vẫn nên đừng đi thì hơn.”

 

“Phải đó, cô nương đi một mình, quá nguy hiểm, mau rời khỏi đây đi!” Lão Vương không nhịn được mà lên tiếng.

 

Họ từng thấy nhiều tiên giả đến Lộc Thành điều tra, người chết có, kẻ bị thương cũng nhiều, thực sự là mười phần chết chín.

 

Ta nuốt xuống miếng bánh bao thịt.

 

“Ta thấy yêu thụ kia sắp lan đến nơi này rồi, tại sao các người còn chưa rời đi?”

 

Nếu đến mùa xuân, yêu thụ nở hoa, phạm vi trăm dặm quanh đó sẽ không còn bóng người sống.

 

Thân chính của yêu thụ tuy ở Lộc Thành, nhưng mấy năm qua lại sinh ra vô số dây leo khổng lồ, vươn ra bên ngoài, từng bước mở rộng lãnh địa của mình.

 

Từ xa nhìn lại, rừng Bàn La giữa Lộc Thành và trấn Ô bị những dây leo khổng lồ quấn chặt, tựa như nanh vuốt dữ tợn.

 

Lão Vương cười khổ: “Dù có dời đến nơi khác, chúng ta cũng sẽ chết đói.”

 

“Chúng ta không rời khỏi đây được.”

 

Ta gãi đầu, hạ mi mắt xuống, cảm nhận tốc độ lan tràn của yêu thụ.

 

“Không cần dời đi, mùa xuân là một mùa đẹp, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên.”

 

Bà lão nhìn theo bóng lưng ta khuất dần, thì thầm với lão Vương: “Thật là một cô gái kỳ lạ, mùa xuân làm sao có thể là mùa tốt đẹp được.”

 

“Chỉ mong cô ấy đừng đi Lộc Thành.”

 

Người dân trấn Ô đã rời đi hơn phân nửa, trên đường, ta ít thấy thương nhân qua lại, chỉ gặp không ít ăn mày.

 

Những đứa trẻ đó tuổi tác còn nhỏ, áo quần rách rưới, co ro trong góc tường run rẩy, trông thật đáng thương.

 

Ta đem hết số ngân phiếu trên người phân phát ra.

 

Đám trẻ cầm tiền, thành thạo cúi đầu lạy tạ, sau đó vội vã chạy đi mua bánh bao thịt nóng hổi.

 

Ta đứng lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn tiếp tục lên đường.

 

Tìm kiếm thật lâu, đến khi trời gần tối, ta mới tìm được một miếu thổ địa cũ kỹ làm chỗ nghỉ tạm.

 

Ta gom một ít rơm khô trải dưới thân.

 

Gió lạnh rít gào, cánh cửa hỏng một nửa kẽo kẹt vang lên, khiến người khó lòng chợp mắt.

 

Ta trằn trọc một hồi, cuối cùng vẫn bò dậy, tựa vào khung cửa ngáp dài.

 

Bụng không đúng lúc mà kêu òng ọc.

 

Trán truyền đến cảm giác lạnh buốt.

 

Ta ngẩng đầu lên.

 

Không thấy vầng trăng sáng trên trời, chỉ có những bông tuyết trắng xóa rơi xuống, nhẹ nhàng chạm vào mặt đất.

 

“Tuyết rơi rồi…” Ta thì thầm tự nói.

 

Hóa ra mùa đông chỉ vừa mới bắt đầu.

 

Những người kia… không biết phải làm sao vượt qua mùa đông này đây.

 

“Trông sư muội thật là thảm hại.”

 

Giọng nói lạnh lùng pha chút châm chọc vang lên từ trên đỉnh đầu.

 

Một chiếc ô xuất hiện.

 

Ta ngẩng lên, đôi má đông cứng đỏ ửng, nhưng trong mắt lại ánh lên nụ cười vui vẻ: “Sư huynh, đã lâu không gặp.”

 

Bùi Du hừ lạnh một tiếng, mọi nỗi bực dọc và lo lắng trong lòng hắn sau khi nhìn thấy sư muội liền tan biến hết.

 

Trên suốt quãng đường đến đây, hắn liên tục tự nhủ với bản thân.

 

Chỉ là vì sư muội là yêu quái mà thôi.

 

Hắn từng thề sẽ dùng thanh kiếm trong tay mà trảm tận yêu ma thiên hạ.

 

Cái cảm giác dao động trong lòng ấy, hắn cứng rắn quy vào sự căm ghét đối với yêu quái.

 

Ta ngồi bên đống lửa, đưa tay ra, cảm nhận hơi ấm lan tỏa khắp thân thể, nhìn Bùi Du nhanh chóng nhóm lửa, sửa cửa, lòng không khỏi cảm thán.

 

Chả trách sư phụ nói Bùi Du như một viên gạch.

 

Nơi nào cần thì nơi đó có hắn.

 

“Sư huynh, chẳng phải huynh nói không muốn quản ta nữa sao? Để ta nói cho huynh một bí mật, ta thật sự là yêu quái đấy, cứ để ta lặng lẽ chết ở Lộc Thành đi.”

 

Ta vẫn còn tâm trạng trêu đùa Bùi Du.

 

Nhìn hắn ngồi bên đống lửa, khuôn mặt lạnh tanh, thật khiến người ta thấy thú vị.

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page