Quán Ăn Năm Xưa

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

5.

 

Mẫu thân dắt ta chuyển đến Tây Nhai, thuê tạm một gian mặt tiền mà nương náu.

Chốn ấy hẻo lánh, khách khứa thưa thớt, một ngày cũng chẳng kiếm nổi mấy đồng.

 

Ta bèn lên núi gần đó hái ít thảo dược, mong giúp mẫu thân đắp vào vết bỏng cho dịu phần nào.

 

Mẫu thân khẽ hôn lên trán ta, rồi đem đống thảo dược ném cả vào hỏa lò, nói nhỏ: “Không thể đắp.”

 

Ta hiểu ý người, nhưng vẫn không nhịn được, vành mắt dần đỏ hoe.

 

Phụ thân thương mẫu thân nhất, người chỉ cần trầy xước một chút cũng khiến phụ thân kinh hãi như gặp chuyện kinh thiên.

Mà nay người bị bỏng thê thảm đến vậy… nếu phụ thân còn sống, há chẳng đau lòng đứt ruột?

 

Mẫu thân nhìn vết thương trên chân, chỉ khẽ nói: “Có lẽ vẫn chưa bằng một phần vạn nỗi đau của phụ thân con thuở ấy.”

 

Chưa dứt lời, thì từ tiền sảnh truyền đến tiếng bát đũa va đập, nồi niêu đổ vỡ.

 

Ta vội chạy ra, liền thấy Liễu Mộc Dao.

 

Ả dẫn theo hơn chục nha hoàn và ma ma, những kẻ ấy đang lật tung bàn ghế mà chúng ta vất vả mới sắm nổi, đập vỡ hết đồ dùng trong bếp.

 

“Các ngươi làm gì đó! Dừng tay! Dừng tay ngay!”

 

Ta lao lên định cản, song làm sao địch nổi số đông?

 

Liễu Mộc Dao đang nhấm nháp hạt dưa, lạnh lùng cất lời: “Con tiện nhân dụ dỗ vương gia đâu rồi?”

 

Mẫu thân ta bị kéo từ hậu viện ra.

 

Thương thế chưa lành, thân thể không vững, hai chân bị bỏng bị lê trên nền đất sỏi đá, váy áo chẳng mấy chốc đã thấm đỏ m/á/u.

 

Liễu Mộc Dao sai người ném mẫu thân ta xuống đất, đoạn tiến lên, dùng móng tay nhọn bấu lấy gương mặt người, phun cả vỏ hạt dưa vào mặt.

“Tiện nhân, tưởng ta không nhận ra ngươi sao? Dựa vào chút nhan sắc, giả vờ tội nghiệp trước mặt vương gia. Hôm nay nếu không cho ngươi chút giáo huấn, e rằng ngươi còn muốn trèo lên long sàng!”

 

Hai ma ma lập tức giữ chặt mẫu thân ta hai bên, còn Liễu Mộc Dao thì rút trâm vàng ra, định vạch vào mặt người.

 

“Đừng mà!”

 

Ta nhào tới, lấy thân mình che chắn cho mẫu thân, gào lên đến xé ruột: “Quý nhân, xin người tha cho! A tỷ ta chưa từng làm điều xấu, nếu phải giết, xin gi/ế/t ta, đừng gi/ế/t A tỷ ta…”

 

Liễu Mộc Dao tức giận tột cùng, trâm vàng trong tay chuẩn bị cắm thẳng vào người ta.

 

Đúng lúc đó, một chiếc đĩa bay đến, đánh trúng trâm vàng.

 

Tiếng đĩa vỡ vang lên, trâm vàng cũng rơi khỏi tay ả.

Ả ôm cổ tay, bật ra một tiếng rên khe khẽ.

 

Ta được mẫu thân ôm chặt trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy nơi cửa vào có một bóng người cao lớn, tuấn tú như ngọc, lặng lẽ đứng đó.

 

Chính là Tiêu An.

 

Dưới ánh sáng mờ nhạt, sắc mặt y đanh lại như sắt.

 

6.

 

Mảnh sứ vỡ cứa rách da thịt, khiến Liễu Mộc Dao đau đớn.

 

Ả ôm cổ tay, trợn mắt nhìn: “An ca ca, chàng…”

 

Kinh ngạc trong đáy mắt nhanh chóng hóa thành cơn giận ngút trời, ả chỉ vào mẫu thân ta, gào lên: “Chàng vì một tiện nhân hạ đẳng như ả mà ra tay với ta? Chỉ vì ả có một gương mặt khiến nam nhân động lòng thôi sao?”

 

Liễu Mộc Dao như phát cuồng, lao tới muốn xé nát mặt mẫu thân ta.

 

Tiêu An sải bước dài tiến lên, một tay nắm chặt cổ tay ả, giọng trầm xuống: “Nàng còn muốn náo loạn đến chừng nào?  Nếu ta còn không ngăn cản, sớm muộn gì nàng cũng gây ra họa lớn trên trời!”

 

Hai người cãi vã kịch liệt.

 

Tới cuối cùng, Tiêu An tức đến tái mặt, buột miệng quát lớn:“Cả đám phụ nhân trong kinh cộng lại, cũng không bằng một nửa lòng ghen tàn độc của nàng!”

 

Liễu Mộc Dao sững người.

 

Khoảnh khắc sau, vành mắt ả đỏ bừng, lệ lớn rơi xuống không ngừng.

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page