Tôi im lặng.
Tôi cần đợi Vương Hạo xem hồ sơ vụ án, và tôi cũng cần ông ấy điều tra rõ: đằng sau vụ này rốt cuộc còn ẩn giấu âm mưu gì.
6.
Vương Hạo đến gặp tôi.
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của ông ấy, tôi không nhịn được đùa một câu: “Lấy được giấy bãi nại của hai bố con nhà họ Trương rồi hả?”
Vương Hạo cau mày: “Giờ còn tâm trạng đùa à? Người ta không chịu gặp, còn tuyên bố luôn là không có khả năng hòa giải gì hết.”
“Vậy chẳng phải tôi thuê luật sư như ông uổng phí rồi sao?”
“Thôi đừng lắm lời nữa. Hiện giờ phương án tốt nhất là nhận tội, trả lại tiền, tranh thủ xin giảm nhẹ hình phạt. Nhưng 500 ngàn này đã vượt ngưỡng lớn, tội danh khởi điểm đã là 10 năm, dù có giảm nhẹ thì cũng ít nhất là 5 năm.”
Thấy Vương Hạo thực sự lo lắng, tôi bình tĩnh hỏi: “Trường hợp nào thì tôi mới có thể được xóa bỏ tội danh cưỡng đoạt tài sản?”
“Thứ nhất, phải có bằng chứng cho thấy bọn họ thực sự thông đồng để sa thải ông một cách ác ý. Thứ hai, số tiền ông nhận là tiền bồi thường sa thải mà họ tự nguyện trả, ông không hề đe dọa hay ép buộc gì cả.”
“Nhưng mà, muốn chứng minh chuyện họ thông đồng sa thải là rất khó. Tôi đã xem lại bản ghi lời khai của HR công ty thứ hai – họ liệt kê rất nhiều điểm cho rằng ông không đủ tiêu chuẩn làm việc, mà họ đã bồi thường 2 tháng lương, theo đúng luật lao động.”
“Giờ đã thành vụ án hình sự rồi, nếu làm chứng giả thì chịu hậu quả thế nào?” Tôi gật gù.
Vương Hạo liếc tôi một cái, rồi khẽ cười: “Hiểu rồi. Nhưng còn chuyện khác thì tính sao?”
“Tôi không đùa nữa đâu – khi gặp Tiểu Trương tổng, tôi đã đề phòng, có ghi âm lại. Trước khi ra đầu thú, tôi đã gửi file đó vào hộp thư của ông, do ông lơ đãng không kiểm tra mail đấy chứ. Giờ việc quan trọng nhất là: đưa tôi ra ngoài, để tôi điều tra xem rốt cuộc hai cha con họ đang toan tính gì.”
Nghe vậy, Vương Hạo suýt đứng dậy đánh tôi, nhưng liếc nhìn mấy chú công an bên cạnh, chỉ âm thầm giơ ngón tay cái: “Tôi nghi rồi, thấy ông còn cứng miệng thế là biết có mưu rồi! Nhưng sao không nói sớm? Mắc gì tự chui vô đây nằm chờ?”
“Tôi đã đấu trí với lão Trương hơn mười năm, tôi còn lạ gì ông ta? Không có đường lui sao dám giở bài? Tôi ở lại đây thêm vài ngày là để xem họ rốt cuộc định giở trò gì. Lần này tôi sẽ không để họ dễ dàng thoát được.”
“Được rồi, thấy ông cũng ‘thích’ chỗ này lắm, vậy cứ ở lại thêm vài hôm đi.”
“Thôi khỏi, tôi không có đam mê ở tù, ông lo làm thủ tục bảo lãnh cho tôi đi. Tôi phải điều tra cho rõ. Với tình hình bây giờ thì kiện ngược lại bọn họ tội vu khống cũng chưa chắc thắng, tôi cần biết chuyện gì đang bị giấu kín để còn phản đòn.”
Vương Hạo gật đầu: “Ông cứ bình tĩnh, ưu tiên hàng đầu là rửa sạch tội trước rồi mới tính chuyện trả thù.”
Là bạn bè nhiều năm, Vương Hạo quá hiểu tôi, biết rõ tôi là kiểu người có thù phải trả.
“Tôi biết mình phải làm gì rồi. Chờ tin tốt từ tôi nhé.”
Nói xong, Vương Hạo rời khỏi phòng gặp.
7
Mọi việc diễn ra rất thuận lợi, chỉ sau hai ngày tôi đã được tại ngoại.
Vương Hạo lấy một cành cây quất nhẹ vào người tôi như kiểu “xả xui”, rồi còn bảo dắt tôi đi xông hơi, tẩy hết vận đen.
Chưa kịp lên xe anh ta thì tôi nhận được cuộc gọi từ Trương Cường.
“Ông bạn à, tôi nghĩ hình như giữa chúng ta có chút hiểu lầm. Có thể gặp nhau nói rõ ràng được không? Tiểu Trương làm việc không biết chừng mực, tôi đã mắng nó rồi.”
Tôi nhìn Vương Hạo nghi hoặc, thấy ông ấy gật đầu ra hiệu, tôi liền nhận lời.
Vừa cúp máy, Vương Hạo đã nói: “Chắc công an đã triệu tập bọn họ, biết được tôi nộp chứng cứ mới.”
“Họ cũng rõ là vụ này không còn chắc ăn gì nữa. Có người ‘cao tay’ đã phân tích rõ cho họ biết là không thể tóm ông dễ dàng đâu.”
You cannot copy content of this page
Bình luận