Khương Lâm lập tức ngừng tay đang chỉnh tóc, khóe môi hiện lên nụ cười mơ hồ, chắc chắn là đã nghe hết.
Nhưng giây tiếp theo, dưới “đòn tấn công vật lý” của Từ Hạo, mọi thứ đều tan thành mây khói.
Xem ra Từ Hạo thực sự thích Khương Lâm.
Vì mỗi khi đứng trước mặt Khương Lâm, cậu ta lại đặc biệt dễ căng thẳng, cũng dễ mất kiểm soát cơ thể.
Nghe nói tã giấy của Từ Hạo đều là do mẹ cậu ta tự tay làm.
Cho nên cậu ta rất coi trọng tã giấy, xem đó là sự riêng tư chỉ người thân mới được chạm tới.
Kiếp trước Khương Lâm đánh đúng điểm này, cũng coi như vô tình mà thành công.
Sau một tràng âm thanh kỳ lạ, bạn học ngồi sau Khương Lâm lại tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Thối ch*ết mất, không phải tôi khinh thường ai, nhưng bị bệnh sinh lý không chữa được thì thôi, ít ra cũng nên thay tã giấy thường xuyên chứ.”
“Ôi, nghe nói nhà người ta nghèo, cũng đành chịu thôi, nói không chừng hoa khôi Giang đã chuẩn bị xong rồi, cần gì hai đứa mình ở đây lo bò trắng răng.”
“Cũng đúng, chỉ cần giữ vệ sinh tốt thì chắc cũng không có mùi gì đâu.”
Chắc chắn Khương Lâm sẽ không bỏ qua cơ hội này, vừa thể hiện được lòng tốt, lại vừa giải quyết được chuyện cấp bách.
Cô ta không nỡ vứt bỏ những hư danh ấy, thì đành giống như tôi kiếp trước, cố làm cho bản thân thấy dễ chịu hơn một chút.
Còn Từ Hạo thì càng không thể bỏ qua Khương Lâm, người mà mình vốn đã thích, lại còn mua tã giấy cho cậu ta.
Tôi đang rất mong chờ vở kịch hay tiếp theo đấy!
6
Tiết học thứ hai của môn Marketing quảng cáo, quả nhiên Khương Lâm đã mua tã giấy mang đến.
Khi Từ Hạo cầm lấy bịch tã ấy, mắt cậu ta sáng rực như phát quang.
Khương Lâm hơi mất kiên nhẫn, thúc giục:
“Cậu mau vào nhà vệ sinh thay đi.”
Không biết là Từ Hạo muốn thể hiện hay gì, mà bắt đầu tự xưng là “bé ngoan”.
“Bé ngoan không thay đâu, mẹ nói bé ngoan là người tiết kiệm nhất nhà.”
“Tã giấy dùng rồi, nếu có phân thì giữ lại để cho mèo hoang chó hoang ăn, còn nếu không có thì phơi khô rồi mặc tiếp.”
“Mấy con mèo chó hoang trong trường mỗi lần thấy tôi đều kêu rất thân thiết đó.”
“Mẹ nói, tôi chính là bé ngoan thông minh nhất, đáng yêu nhất, lương thiện nhất.”
Khương Lâm còn chưa nghe hết đã bắt đầu nôn khan.
Còn tôi thì lặng lẽ đặt cái bánh đang ăn dở xuống bàn.
Chắc hôm qua ăn nhiều quá, giờ cũng không thấy đói lắm.
Nhưng nhìn thấy cảnh Khương Lâm phải nếm trải những gì mình từng chịu ở kiếp trước, lòng tôi thấy sảng khoái vô cùng.
Khương Lâm thật sự không chịu nổi, vừa tan học là cô ta vội vã chạy đi, càng xa Từ Hạo càng tốt.
Trong lớp chẳng còn ai, chỉ còn Từ Hạo ngồi đó cười ngô nghê.
Tôi bước lại gần, giả vờ hóng chuyện hỏi cậu ta:
“Cậu vừa rồi nói chuyện gì với Khương Lâm thế? Sao trông cậu ấy vui thế.”
“Tôi thấy lúc cậu ấy chạy đi, còn có vẻ ngại ngùng nữa đó.”
Từ Hạo ấp úng mãi, rồi hỏi lại:
“Cậu ấy… cậu ấy tặng tôi tã giấy rồi, cậu nói xem, có phải cậu ấy thích tôi không?”
Tôi ngạc nhiên há hốc miệng, không nói được lời nào.
Cái độ tự luyến này, thật sự vượt quá sức tưởng tượng của tôi.
Nhưng cũng không cần tốn lời làm gì, tôi thuận miệng đáp luôn:
“Chắc chắn rồi, còn tặng cậu tã giấy nữa, món đồ riêng tư như vậy, không thích thì ai mà tặng chứ.”
Từ Hạo từ từ gật đầu, rồi cứ thế ngẩn ngơ nhìn về phía Khương Lâm rời đi, chẳng biết đang mơ tưởng gì trong đầu.
Nếu bây giờ để Khương Lâm ch*ết dưới tay Từ Hạo, thì còn quá hời cho cô ta.
Với một người kiêu ngạo như cô ta mà nói, thì bị một kẻ như Từ Hạo thích, bị cậu ta đeo bám không dứt, bị phá nát tất cả những gì mình có, mới là đòn đau nhất.
Nghĩ tới cảnh Khương Lâm sắp rơi vào vực thẳm, tôi không kìm được khẽ cong khóe môi.
Sau đó tôi hạ thấp giọng nói với Từ Hạo:
“Lại đây, tôi chỉ cậu cách tỏ tình với con gái.”
“Con gái mà, ai chẳng thích tình yêu thật rầm rộ, thật oanh liệt!”
You cannot copy content of this page
Bình luận