Còn tôi thì khác.
Tôi kiếm tiền của anh, nhưng phải qua tài khoản công ty đàng hoàng, đường đường chính chính.
Để tôi hoàn toàn rửa sạch thân phận thế thân tình nhân của mình.
Tôi đem 300.000 mà Lâm Việt đưa đổi thành một chiếc xe mô tô Harley, tặng ngược lại.
Anh rất bất ngờ, vui vẻ như một đứa trẻ, ánh mắt nhìn tôi lấp lánh.
Hôm sau, tôi liền nhận được một đống hàng hiệu.
Túi xách mẫu mới của DIOR, dây chuyền Chanel, vòng tay Bvlgari.
Tốt đấy, cũng không uổng công tôi dạy anh làm đàn ông thì phải rộng rãi.
Đường Tâm Nhu là cô gái nhỏ trong sáng, giản dị — hay nói cách khác là ít tiêu tiền.
Giờ thì anh đã biết tiêu tiền vì tôi rồi.
Trong trò chơi xã hội đầy thấp kém này, mỗi người đều có mức định giá riêng.
Anh là ai thì xứng với món quà thế nào, được đối đãi ra sao, đều rõ ràng cả.
“Tôi tặng quà cho anh vì anh là khách hàng lớn của chúng tôi.” Tôi gửi tin nhắn thoại qua WeChat cho Lâm Việt: “Anh làm gì vậy chứ?”
“Chúc mừng em khởi nghiệp thành công.” Giọng Lâm Việt không còn lạnh lùng như lúc đầu.
“Vậy thì tôi xin khéo từ chối vậy — cuối tuần tôi dẫn anh đi thử xe mới nhé.”
Khi tôi cùng với Lâm Việt đi thử xe, thì gặp nhóm bạn của anh.
“Ô hô, đây là ai đây? Người yêu nhỏ của cậu à? Trông giống San San quá nha!”
Lâm Việt rõ ràng có chút lúng túng.
Còn tôi thì vô cùng bình tĩnh, lấy danh thiếp trong túi ra đưa cho đối phương: “Tôi là Tiểu Đường, từ công ty công nghệ sinh học Cyber. Xin hỏi anh xưng hô thế nào?”
Người bạn của Lâm Việt nhìn danh thiếp, thấy hàng chữ “đồng sáng lập” liền chủ động bắt tay với tôi: “Tôi họ Tống, tên Tống Minh.”
Ồ, lại thêm một tên nam phụ ngu ngốc, bạn thân từ nhỏ của Lâm Việt.
Anh ta cảm thấy Lâm Việt và Từ San San mới là trời sinh một cặp, còn Đường Tâm Nhu thì thừa cơ chen chân, thấy cô thế nào cũng ngứa mắt, không xứng với bạn tốt của mình.
Cũng chính vì vậy mà anh ta nghĩ, đã làm nô lệ tình cảm thì Lâm Việt xảy ra chuyện gì cũng là lỗi của cô, gọi dạ bảo vâng, chẳng chút tôn nghiêm.
Bọn họ đi uống rượu trác táng bên ngoài, say đến quên trời đất, vẫn còn gọi điện cho cô, bắt cô đến đón người.
“Cậu chơi mô tô từ bao giờ vậy?” Tống Minh hỏi Lâm Việt.
Lâm Việt liếc nhìn tôi: “Tiểu Đường tặng tôi một chiếc Harley.”
Phải rồi, dù sao cũng là dùng tiền của anh thôi.
Tôi âm thầm nghĩ bụng, miệng thì mỉm cười tao nhã.
“Anh ấy bình thường chẳng có thú vui gì, suốt ngày làm việc, tôi thấy anh ấy hơi căng thẳng quá mức, nên muốn anh ấy thử cảm giác tốc độ và đam mê.”
Tống Minh xuýt xoa: “Giỏi thật đấy, sao tôi chẳng có mỹ nữ nào tặng xe như vậy nhỉ! Lâm Việt, cậu đúng là đào hoa, gặp được một quý cô lắm tiền rồi!”
Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Tôi và tổng giám đốc Lâm không phải mối quan hệ kiểu đó đâu, chúng tôi chỉ đơn thuần có hợp tác làm ăn thôi.”
Tống Minh vẫn ánh mắt láo liên, chạy qua chạy lại giữa tôi và anh: “Hai người hợp tác gì thế? Tôi tham gia được không?”
“Y tế cao cấp.” Tôi mỉm cười: “Nếu anh Tống quan tâm, lát nữa tôi bảo trợ lý gửi hồ sơ giới thiệu công ty và dự án cho anh.”
Nghe thấy từ “trợ lý”, cuối cùng Tống Minh cũng tin, thu lại vẻ cà lơ phất phơ trên mặt.
Anh ta có thể gọi mắng tình nhân của Lâm Việt như món đồ chơi, vì trong mắt anh ta, tình nhân chẳng qua là thứ để mua vui.
Một người trẻ tuổi vừa là người sáng lập doanh nghiệp, vừa không có ràng buộc tình cảm với đối phương, lại có hợp tác làm ăn, thì hoàn toàn khác.
Tất cả đều là người từng trải ngoài xã hội, đàn ông rất biết nhìn người mà đối đãi cho đúng mực.
Mỗi người đều dắt theo một cô bạn gái.
Tôi ăn mặc thời thượng không kém gì những cô gái ấy, người đầy hàng hiệu, nhưng giữa chúng tôi vẫn có ranh giới rõ ràng.
Điều dễ thấy nhất là khi ăn uống, Tống Minh rót cho tôi một ly Mao Đài để mời.
You cannot copy content of this page
Bình luận