7.
Đúng vào khoảnh khắc cây ống sắt sắp giáng xuống đầu người phụ nữ, sau lưng tôi bất ngờ vang lên tiếng gọi của An An: “Bố ơi! Đừng mà!”
Tôi quay đầu lại, thấy An An đứng ngay sau lưng, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn mình.
Động tác của tôi chững lại, tâm trạng hỗn loạn trong lòng cũng lập tức lắng xuống.
Tôi đã giết người, phải đền mạng, điều đó có lẽ chẳng còn gì quan trọng nữa.
Nhưng nếu tôi chết rồi, con gái tôi sẽ ra sao?
Nó sẽ phải sống cô độc giữa thế gian này, liệu có bị người ta bắt nạt không?
Nếu nó bị bắt nạt, thì ai sẽ thay nó đứng ra bảo vệ?
Thế nhưng, tôi đã lỡ giết một mạng người.
Nếu giờ không giết luôn người phụ nữ này, cô ta báo cảnh sát, tôi cũng khó mà thoát khỏi cái chết.
Thà giết luôn để trừ hậu họa, bảo vệ con bé đến cùng…
Trong khoảnh khắc ấy, lòng tôi giằng xé dữ dội, không biết nên quyết định ra sao.
Đúng lúc này, tiếng bước chân và giọng người vang lên từ hành lang.
Tôi quay đầu lại, thì thấy một người đàn ông xuất hiện sau lưng — là khách hàng đã đến nơi.
Ông ấy chậm rãi bước đến gần, rồi lấy cây ống sắt khỏi tay tôi:“Anh bạn, nếu anh làm vậy, đời anh coi như tiêu rồi.”
“Nhưng mà…”
Tôi định giải thích, thì khách hàng đã ngắt lời: “Anh đã làm rất tốt rồi.”
“Vì chuyện của tôi mà anh làm đến mức này, chứng tỏ anh là người có trách nhiệm và giữ chữ tín, tôi rất biết ơn.”
“Phần còn lại, để tôi lo.”
Vừa dứt lời, phía sau ông ấy xuất hiện hai người đàn ông mặc vest, đeo kính đen — là vệ sĩ.
Họ kéo người phụ nữ đi.
Ba tên còn lại cũng bị họ lôi vào thang máy như lôi lợn chết.
“Cho phép tôi hỏi, ông định đưa họ đi đâu?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Khách hàng lắc đầu: “Chuyện đó không cần anh quan tâm thêm.”
Ông ấy vỗ vai tôi, nói: “Họ đã dám bắt nạt anh, tôi nhất định sẽ thay anh đòi lại công bằng.”
8.
Khách hàng đã cho người đưa tôi và An An đến bệnh viện.
Ông ấy nói, sau khi xử lý xong mọi việc bên kia sẽ lập tức đến thăm tôi.
Tôi bảo không cần làm vậy, những việc tôi làm đều là trách nhiệm của tôi, đối phương hoàn toàn không cần phải để tâm.
Thế nhưng khách hàng vẫn rất kiên quyết.
Ông ấy nói tuy đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng rất tin tưởng vào nhân cách của tôi, và khẳng định chắc chắn rằng anh muốn làm bạn với tôi.
Tôi và An An được đưa đến bệnh viện do chính gia đình khách hàng mở.
Tuy bệnh viện không quá lớn, nhưng thiết bị y tế lại rất hiện đại, tiên tiến.
Điều quan trọng nhất là mọi chi phí y tế của tôi và An An đều hoàn toàn miễn phí.
Chúng tôi còn được hưởng chế độ như khách VIP.
Lần đầu tiên trong đời tôi mới biết, hóa ra nằm viện cũng có thể giống như ở khách sạn.
Phòng bệnh rộng rãi, ghế sô pha êm ái, có ti-vi, tủ lạnh, máy lạnh trung tâm, Wi-Fi…
“Tốn bao nhiêu tiền một ngày chứ?” – Tôi không khỏi cảm thán.
Với một người nhà quê như tôi, đây đúng là chưa từng thấy qua.
Trong lòng cũng thấy áy náy, chỉ mong chóng khỏi để sớm xuất viện,
đừng để khách hàng tốn quá nhiều vì mình.
May mắn là sau khi kiểm tra kỹ, tôi và An An đều không bị thương nghiêm trọng.
Chân tôi chỉ là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng đến xương cốt.
Còn An An thì bị tổn thương ở phần mềm bụng, bác sĩ nói chỉ cần chườm nóng là hồi phục được.
Tôi yêu cầu xuất viện ngay, nhưng bác sĩ nhất định không đồng ý.
Bác sĩ nói khách hàng đã dặn kỹ: phải đợi ông ấy quay lại mới được cho tôi rời viện.
Không còn cách nào khác, tôi và An An đành an tâm ở lại.
Đến ngày hôm sau, khách hàng vẫn chưa đến bệnh viện.
Tôi gọi điện cho ông ấy, nhưng không ai bắt máy.
Tôi cứ nghĩ mãi cách để tìm ra lý do hợp lý, lừa bác sĩ cho mình và An An về nhà, thì đúng lúc đó, trong phòng bệnh xuất hiện hai vị khách không mời — Là hai đồng chí cảnh sát.
Họ đến tìm tôi.
Tôi không khỏi hoảng hốt trong lòng.
You cannot copy content of this page
Bình luận