Anh ta vươn tay làm động tác “bàn tay của Nhĩ Khang”, dùng hết sức bình sinh ngăn cản Mạnh Cảnh Đồng trước khi bị đánh chết.
“Tôi yêu cậu lắm! Xuống đi, làm ơn đó, đại ca của tôi!” Anh ta gần như van xin.
Mạnh Cảnh Đồng mỉm cười: “Vậy sau này không xúi giục người khác vỗ tay nhảy dây trước mặt tôi, cũng đừng khen tôi là đại minh tinh nữa nhé?”
Anh Trần lập tức gật đầu như giã tỏi: “Anh ơi, em tuyệt đối không dám nữa!”
Mạnh Cảnh Đồng bật cười, hắng giọng, rồi bật nhạc nền.
Là bài hát giúp anh nổi tiếng – “Mưa đêm triền miên”.
“Em nồng nhiệt, thú vị, nhưng lại khó hiểu vô cùng
Anh và đêm trăng đã trò chuyện thật lâu
Em là đóa hoa duy nhất trong vũ trụ
Còn anh chỉ là hạt bụi rơi vào lớp bụi sâu hơn
Tư tưởng rực cháy bỗng hóa thành muối tan trong nước
Tình cảm bị gỉ sét, lại gặp một ngày mưa…”
…
Tôi lặng lẽ lắng nghe.
Quên mất phải cụng ly với bạn cùng phòng, cũng quên mất phải giả vờ không nhìn thấy anh.
Đến mức, khi anh vô tình ngước lên, giữa đám đông nhộn nhịp, ánh mắt chúng tôi giao nhau.
Mạnh Cảnh Đồng mỉm cười.
Trong mắt tôi, nụ cười đó như một lời chào khách sáo và lịch sự: Lâu rồi không gặp.
9.
Tiệc cưới kết thúc.
Tôi và bạn cùng phòng chuẩn bị ra về.
Bên ngoài trời đã bắt đầu mưa.
Tiếng người lao xao, có người gọi điện cho gia đình nhờ mang ô đến đón.
Nhưng giữa những âm thanh hỗn loạn đó, tôi cảm nhận được có một dòng chảy vô hình đang từ từ tụ lại phía sau lưng mình.
“Đàn em.”
Tôi lập tức đứng thẳng lưng.
Ngay cả bạn cùng phòng, người đang than thở vì không mang ô, cũng lập tức im lặng.
Chúng tôi đồng loạt quay đầu.
Mạnh Cảnh Đồng thở dốc nhẹ, anh giơ tay vẫy tôi, những người xung quanh cũng tự giác nhường đường, để anh bước tới.
Anh mở miệng định nói gì đó, tay vô thức vò nhẹ quần tây.
Tôi cũng cười, siết chặt tay bạn cùng phòng để giữ vẻ bình tĩnh và tự nhiên: “Đàn anh, lâu rồi không gặp!”
Anh gật đầu: “Ừ.”
Tôi lùi lại một bước, định nói lời tạm biệt.
Mạnh Cảnh Đồng ngay lập tức lên tiếng giữ tôi lại: “À… em ăn cơm chưa?”
Ba chúng tôi – những người vừa ăn tiệc cưới xong – đồng loạt im lặng.
Bạn cùng phòng khẽ bật cười, nhưng khi thấy vẻ mặt tôi, cô ấy nhanh chóng cúi đầu, cố gắng tỏ ra nghiêm túc như thể đang dự một đám tang.
Tôi cũng nhịn cười, đáp: “Ăn ngon lắm ạ.”
Tôi nghĩ cuộc trò chuyện đã kết thúc, nên lại thử lùi thêm một bước.
Mạnh Cảnh Đồng chợt vội vã hỏi: “Tôm… em ăn tôm chưa?”
“Ăn rồi.”
“Thịt kho tàu thì sao?”
Anh đút tay vào túi quần, liếc nhìn tôi một cái, rồi lại rút tay ra.
“Cũng… cũng ăn rồi.”
“Ồ, vậy là tốt rồi.”
Anh suy nghĩ một lúc, chỉnh lại cà vạt, rồi lại nhét tay vào túi quần.
“Còn chè tam bảo thì sao?”
“Cũng ăn rồi. đàn anh thì sao? Anh có ăn không?”
“Anh không ăn, nhiều calo quá, quản lý không cho.”
“Ồ.”
Chúng tôi đứng trước cửa khách sạn, nhìn nhau không nói gì.
May mà hôm nay không có nhiều khách mời, hầu hết đều là bạn bè thân thiết, không ai chụp ảnh bừa bãi.
Bạn cùng phòng nhịn không nổi, nhỏ giọng lầm bầm: “Không biết có phải do mình mừng cưới ít tiền quá nên anh ta đang ám chỉ không nhỉ?”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, lúc đó tôi còn đang mải nghe anh hát.
Mạnh Cảnh Đồng gật đầu, như vừa nhớ ra gì đó: “Thế hai người đợi chút, để anh đi xin anh Trần một phần. Anh ấy đặt dư một bàn tiệc, chắc còn đồ ăn thừa.”
Vừa nói xong, anh đã chạy ngược lại trong mưa, vừa chạy vừa vẫy tay về phía chúng tôi: “Chờ anh nhé, đừng đi vội! Nhớ chờ anh đấy!”
Anh quay lưng, chạy mất hút.
Tôi không biết rốt cuộc anh có ý gì.
Tôi chỉ biết rằng hôm đó, mình ôm một hộp chè tam bảo, ngồi lên chiếc xe mà Mạnh Cảnh Đồng đã gọi sẵn cho chúng tôi.
Trước khi lên xe, anh rút ra hai tấm vé concert từ túi quần, đưa cho tôi.
“Đàn em, nếu có thời gian thì đến nghe nhé.”
Hàng mi anh quá dài, nước mưa nhỏ xuống từ chóp mi, nhưng anh chẳng hề để tâm, chỉ đưa tay lau nhẹ.
You cannot copy content of this page
Bình luận