Ánh Trăng Và Rắn

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

[???]

 

Tôi bực bội kéo áo anh: 

 

“Nóng quá, anh có thể biến thành Tiểu Hắc được không?”

 

Người bệnh đúng là vô lý như vậy.

 

“Xem như vì em đang bệnh.” 

 

Anh nói, rồi hóa thành Tiểu Hắc chui vào trong áo tôi. 

 

Sự lạnh lẽo đột ngột khiến tôi rùng mình.

 

Tôi túm lấy đuôi của anh, nhưng anh nhanh chóng trượt khỏi tay tôi. 

 

Anh còn định bò đến nơi khác, tôi cố kìm lại, nhưng người bệnh nào có sức phản kháng?

 

 Rất nhanh, anh thoát ra và dùng chiếc lưỡi nhỏ của mình liếm nhẹ lên dái tai tôi.

 

Cơ thể tôi nặng trĩu, đầu óc mơ màng, không còn sức mà đấu với anh.

 

Vảy rắn đen bóng như đá obsidian phản chiếu ánh sáng, thân rắn lạnh lẽo quấn chặt lấy eo tôi. 

 

Tôi tựa vào lớp vảy mát lạnh của anh, để mặc anh siết chặt tôi trong vòng ôm của mình.

 

Dựa vào lớp vảy ấy thật thoải mái, ý thức tôi dần trôi xa, chẳng biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi. 

 

Khi tỉnh lại, trời đã tối, trong phòng chỉ còn lại mình tôi. 

 

Ánh đèn dịu nhẹ từ chiếc đèn ngủ bên cạnh chiếu lên người tôi.

 

Một cảm giác cô đơn mạnh mẽ bao trùm lấy tôi, cộng thêm sự khó chịu của cơ thể khiến cảm xúc bị khuếch đại.

 

Đột nhiên, ánh đèn trong phòng sáng lên, cánh cửa được mở ra.

 

Tôi ngẩng đầu lên, thấy Đỗ Nam Chiêu đứng ở cửa, trên tay bưng một bát cháo nóng hổi: 

 

“Đói không? Anh nấu cháo trứng bắc thảo thịt bằm, em ăn chút đi.” 

 

Mọi sự bất an của tôi tan biến trong khoảnh khắc đó.

 

Tôi vừa định ăn thì nghe thấy: [Vợ có hai mắt, một mũi, một cái miệng, đáng yêu quá, siêu…]

 

Tôi trợn trừng mắt: 

 

“Siêu nữa là ngâm lồng heo đấy!”

 

Anh kinh ngạc mở to mắt: 

 

“Em!”

 

Tôi cũng nhận ra mình vừa lỡ lời, vội giả vờ quay mặt đi như không có chuyện gì xảy ra.

 

“Em nghe được những gì anh nghĩ sao?” 

 

Gương mặt anh đầy vẻ sững sờ.

 

Biết không trốn thoát được, tôi đành liều: 

 

“Đúng vậy! Từ lúc anh bắt đầu ‘siêu’ này ‘siêu’ kia tôi đã nghe thấy hết!”

 

“Suốt ngày siêu siêu siêu, anh có thể giữ chút đạo đức làm đàn ông được không? Đàn ông mà không tự trọng thì chẳng khác nào bắp cải thối!”

 

Mặt anh lập tức đỏ bừng, thậm chí đến cả tai cũng đỏ như muốn nhỏ máu.

 

Những ngày sau đó, anh vẫn rất chu đáo chăm sóc tôi, nhưng lại trở nên vô cùng ngượng ngùng, ánh mắt cũng không dám đối diện với tôi.

 

Tuy nhiên, suy nghĩ của anh dường như không còn “đen tối” như trước. 

 

Mỗi ngày, anh bắt đầu tụng Thanh Tâm Chú và “Kinh Nam Đức” đều đặn…

 

9

 

Không lâu sau, tôi khỏi bệnh, cuộc sống lại quay trở về quỹ đạo bình thường.

 

Buổi sáng, Đỗ Nam Chiêu bảo sẽ đưa người đến giúp tôi lo việc kinh doanh. 

 

Tôi không mấy để ý, nhưng đến trưa anh thật sự dẫn theo ba người đàn ông đến.

 

Một người đeo kính râm và khẩu trang che kín mặt, một người là chủ tiệm bò sát, và một thiếu niên nhìn có vẻ thư sinh, nhã nhặn.

 

“Giới thiệu chút, đây là anh cả của anh Đỗ Niên, anh hai Đỗ Hành, và em tư Đỗ Ngôn.”

 

Tôi bối rối gãi gãi mũi: 

 

“Chào mọi người.”

 

Đỗ Niên tháo kính râm và khẩu trang ra, để lộ khuôn mặt đẹp trai thường xuyên xuất hiện trên truyền hình: 

 

“Chào em dâu. Chuyện cô hot girl mạng đó anh đã biết rồi. Cô ta vào nghề đến giờ làm không ít chuyện bẩn thỉu. Anh đã nhờ người xử lý, chắc chắn sẽ nhanh bị phanh phui thôi.”

 

Tôi sững sờ nhìn anh, Đỗ Niên khẽ vuốt mặt mình: 

 

“Anh biết mình rất đẹp trai, nhưng em dâu cứ nhìn anh thế này thì thằng nhóc kia sẽ ghen đấy.”

 

Nói xong, anh cười đầy trêu chọc: 

 

“Dù sao, em cũng chính là ánh trăng sáng của nó mà…”

 

“Anh!” 

 

Đỗ Nam Chiêu không chịu nổi nữa, lớn tiếng ngắt lời.

 

Đỗ Hành vỗ vai Đỗ Niên, cười nói: 

 

“Anh bớt nói đi. Thằng này da mặt mỏng lắm, không dám theo đuổi người ta thì biến thành rắn bò đến gần.”

 

“Chậc chậc, không chừng còn mượn thân động vật để làm mấy chuyện không đứng đắn nữa ấy chứ.”

 

“Các anh nói đủ chưa!”

 

[Hình tượng vĩ đại của tôi trước mặt vợ chắc sắp sụp đổ rồi, hu hu hu.]

 

Tôi cười, ghé sát tai anh nói:

 

“Không có thì sụp đổ cái gì?”

 

Anh nhìn tôi với vẻ mặt như bị tổn thương sâu sắc: 

 

[Rắn nhỏ cũng biết buồn mà.]

 

Tôi lườm anh: 

 

“Đừng có làm em buồn nôn!”

 

Hai người anh của anh nhìn nhau, dường như hiểu ý, khóe miệng dần nở nụ cười đầy ẩn ý.

 

10

 

Tiếp theo là quyết định ai sẽ xăm trước. 

 

Cậu thiếu niên thư sinh, trông như muốn khóc, đành bước ra: 

 

“Chị dâu, để em trước.”

 

Tôi vừa định bắt tay vào làm thì cậu ta run rẩy níu lấy tay tôi: 

 

“Chị dâu, chị nhẹ tay thôi nhé.”

 

“Ừ.” 

 

Tôi lại chuẩn bị làm thì cậu ta một lần nữa ngăn tôi lại: 

 

“Chị dâu, chị đừng run tay nha.”

 

Tôi nhìn qua chiếc giường đang rung lắc với âm thanh két két, im lặng một giây: 

 

“Hay đổi người khác đi.”

 

Vì Đỗ Niên là người của công chúng nên không tiện xăm hình, cuối cùng quyết định để Đỗ Hành làm.

 

Anh ấy rất điềm nhiên đối mặt với mọi thứ, không hề tỏ ra chút nào khó chịu hay lạ lẫm.

 

Giữa chừng, anh hỏi tôi tại sao lại chọn công việc này.

 

Tôi nghĩ vài giây, rồi đáp, hơi ngại ngùng: 

 

“Ban đầu em không chọn nghề này vì yêu thích, mà vì bố mẹ em rất ghét. Họ nghĩ chỉ những người không đứng đắn mới làm nghề này.”

 

“Em đã chán ngấy sự kiểm soát và sắp đặt của họ. Em cảm thấy mình như một con rối bị điều khiển, không được phép bước sai một bước.”

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page