Chương 1:
03/01/2025
Chương 2:
03/01/2025
Chương 3:
03/01/2025
Chương 4:
03/01/2025
Chương 5:
03/01/2025
Chương 6:
03/01/2025
Chương 7:
03/01/2025
Chương 8:
03/01/2025
Chương 9:
03/01/2025
Chương 10:
03/01/2025
Chương 11:
03/01/2025
Chương 12:
03/01/2025
Chương 13:
03/01/2025
Chương 14:
03/01/2025
Chương 15:
03/01/2025
Chương 16:
03/01/2025
“Phượng soái bình an trở về, là phúc lớn của quốc gia, của bách tính, cũng là phúc lớn của trẫm…”
Lời còn chưa dứt, một tiếng hét chói tai vang lên, suýt nữa làm thủng màng nhĩ của mọi người.
Nữ vũ cơ đột nhiên gào thét, ngã xuống đất.
Cơ thể đỏ rực, toàn thân không ngừng co giật, đồng thời điên cuồng xé rách y phục của chính mình.
Làn da lộ ra bên ngoài nhanh chóng bị cào đến rách n.á.t, m.á.u th.ị.t lẫn lộn, tạo thành một cảnh tượng ghê rợn.
Cảnh tượng này khiến các quý phu nhân sợ đến hồn bay phách lạc, liên tục hét lên, khiến đại điện rơi vào hỗn loạn.
Thương Hằng và huynh đệ Phượng gia là những người đầu tiên phản ứng, vội vã lao tới chỗ nữ vũ cơ.
Thương Hằng ôm chặt ả, lớn tiếng hô hoán: “Truyền thái y, mau truyền thái y!”
Huynh đệ Phượng gia chậm hơn một bước, nhưng bất chợt quay đầu lại, dùng ánh mắt đầy phẫn nộ và căm ghét nhìn về phía ta.
Thế nhưng, cuối cùng bọn họ vẫn không dám nói gì.
Cũng may, vẫn chưa ngu đến mức cùng đường.
Đều mang họ Phượng, vinh cùng vinh, tổn cùng tổn.
Ta nhàn nhã nâng chén, thưởng thức mỹ tửu trong tay.
Chiếc ly lưu ly này, quả thật tinh xảo, trong suốt, đẹp đẽ vô cùng.
Một kẻ hèn mọn như nữ vũ cơ kia mà cũng dám chiếm dụng linh ngọc bổn mệnh của bản tọa?
Chẳng lẽ không ai nói cho ả biết, trong linh ngọc ấy là cổ linh được ta nuôi dưỡng bằng chính m.á.u từ tim mình sao?
Hy vọng ả tận hưởng thật trọn vẹn cảm giác bị cổ linh phục hồi rồi phản phệ!
5.
“Triệu chứng của nàng , hình như ta đã từng thấy qua.”
“Nhớ ra rồi, lần trước có người ăn trộm linh ngọc của Phượng soái, nhất quyết không chịu nhận, kết quả bị linh ngọc phản phệ, trông cũng y hệt như vậy!”
Lời này vừa thốt ra, những người khác cũng bắt đầu nhớ lại.
Ta chỉ rời đi chưa đến ba năm, đâu phải ai cũng có trí nhớ kém cỏi như Thương Hằng và huynh đệ Phượng gia.
“Khi nãy lúc cô nương Doanh Doanh xé rách y phục, hình như ta thấy trên cổ nàng ta đeo một miếng ngọc đen.”
“Trông quen mắt lắm, không ngờ lại là linh ngọc của Phượng soái.”
“Nhưng linh ngọc của Phượng soái chẳng phải được cung phụng trong Anh Hồn Điện sao? Sao lại ở trên người nàng ta?”
Câu hỏi này chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Thương Hằng, y từng nói rõ ràng với ta rằng linh ngọc đã thất lạc trên chiến trường.
Gương mặt y tối sầm lại, nhưng không nói gì.
Ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía ta, mong muốn tìm được câu trả lời.
Ta mỉm cười, thản nhiên nói: “Linh ngọc của bản tọa bị thất lạc, không ngờ lại được cô nương Doanh Doanh nhặt được.”
“Chắc nàng ta không biết rằng linh ngọc này được ta dùng m.á.u tim để nuôi dưỡng, nếu kẻ khác tùy tiện sử dụng, sẽ bị phản phệ.”
Ta nhìn về phía Thương Hằng.
Gương mặt y thoáng đỏ lên, nhưng ngay cả dũng khí đối diện với ta cũng không có, duy chỉ có bàn tay siết chặt đã tiết lộ cảm xúc thực sự.
Hận ta sao?
Hận đi!
Ta rất vui lòng.
“Ngứa quá, bệ hạ, Doanh Doanh ngứa quá! Người để ta gãi đi!”
Tay ả bị huynh đệ Phượng gia giữ chặt, không thể cử động, nhưng cơn ngứa thấu xương kia lại không sao dừng được.
Ả không ngừng uốn éo cơ thể, dáng vẻ vừa chật vật vừa nhếch nhác.
“Bệ hạ, cứu thiếp… cứu thiếp với…”
Nữ vũ cơ khóc lớn, gào lên đầy thê lương.
Thương Hằng chỉ ôm lấy ả, cuối cùng cũng nhìn về phía ta, trong ánh mắt mang theo một tia hận ý lạnh lẽo.
Nhưng khi ánh mắt chạm đến ta, y lại chột dạ, nhanh chóng né tránh.
Có tư cách gì để hận ta chứ? Người có lỗi là y mà.
Thái y vội vã đến, nhưng tiếc rằng cũng bó tay, chỉ có thể đề nghị trói nữ vũ cơ lại, sau đó từ từ điều trị.
Thương Hằng giận dữ ném vỡ chén r.ư.ợ.u, mắng họ bất tài.
Gầm lên, nếu không chữa được cho nữ vũ cơ, sẽ ch.ặ.t đầu tất cả người trong Thái y viện.
Các thái y sợ hãi, quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu cầu xin tha mạng.
You cannot copy content of this page
Bình luận