Sói Vương Si Tình

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Không biết có phải tôi hoa mắt hay không, nhưng con hổ này trông rất giống con tôi từng thấy ở sở thú, chỉ là kích thước lớn hơn nhiều.

 

Tôi sợ đến mức không dám cử động.

Tôi mê lông xù thật đấy, nhưng điều kiện tiên quyết là phải sống sót an toàn đã!

 

Đột nhiên, con hổ bước lên từ hồ, từng bước một tiến về phía tôi.

Lúc này tôi mới hiểu, khi con người sợ hãi tột độ, chẳng thể chạy nổi – chân mềm nhũn hết cả.

 

Tôi ngã ngồi bệt xuống đất, mắt nhìn chằm chằm vào cặp chân to lớn của con hổ, trong lòng thầm kêu lên: Xong rồi! Một cú đập của nó thôi là mình đi gặp Diêm Vương ngay.

 

Con hổ càng lúc càng tiến gần, tôi đã nghĩ rằng nó sẽ xơi tái mình trong một miếng, nhưng đúng lúc đó, nó bất ngờ biến thành một thiếu niên với đôi tai hổ. 

 

Trông cậu ta khoảng 18 tuổi, khuôn mặt sáng sủa, trẻ trung, đầy sức sống.

 

Tôi trợn tròn mắt, thốt lên trong đầu: Ôi trời! Thú hóa người!

 

Thiếu niên nhìn phản ứng của tôi, bật cười, rồi tựa lưng vào một thân cây gần đó. 

 

Cậu ta làm bộ vuốt tóc một cách đầy kiểu cách, nói: “Này nhóc, anh đây đẹp trai không? Có phải đã mê mẩn anh rồi không?”

 

“…”

Tay siết chặt thành nắm đấm, tôi nghiến răng, nghĩ: Không biết đánh một con vật hóa người có bị coi là phạm pháp không nhỉ?

 

Thiếu niên tai hổ vẫn tiếp tục ở bên cạnh đắc ý nói: “Này nhóc, nếu em theo đuổi anh, anh đây có thể miễn cưỡng đồng ý để em làm bạn gái.”

“Hôm đó ánh mắt cháy bỏng của em ở sở thú suýt nữa làm anh giật mình, cũng may anh đây kinh nghiệm đầy mình, đối mặt vô cùng bình tĩnh.”

 

Đột nhiên, cậu ta thở dài: “Đừng si mê anh, anh chỉ là một truyền thuyết thôi.”

 

Mặt tôi xanh lét, nhưng là vì tức giận.

 

Khi không kìm được nữa, định đứng dậy đấm cho thiếu niên tai hổ một cú, thì bất ngờ có một chiếc đuôi sói lông xù cuốn lấy eo tôi, nhấc bổng tôi lên và đặt ra xa.

 

Mắt tôi lập tức sáng rỡ – là Tống Ngân Việt!

 

Lúc này, thân hình của Tống Ngân Việt lớn hơn nhiều so với khi ở sở thú, gấp ít nhất hai lần, khí thế trên người anh còn mạnh mẽ, áp đảo cả con hổ vốn được xem là chúa sơn lâm.

 

Trong chớp mắt, anh lao tới, bắt đầu đánh nhau với thiếu niên tai hổ vừa biến trở lại thành hình dạng gốc.

 

Tống Ngân Việt vừa cắn vừa gào thét trong lòng: 【Con hổ c.h.ế.t tiệt, dám lợi dụng lúc mình không ở đây để trêu ghẹo vợ mình!】

【Tôi coi cậu là anh em, thế mà cậu lại muốn cướp vợ tôi?!】

【Tức c.h.ế.t sói rồi, tôi phải cắn c.h.ế.t cậu!】

 

Dù hơi ngốc nghếch, nhưng năng lực chiến đấu của sói vương vẫn khá đáng nể.

Chẳng mấy chốc, thiếu niên tai hổ đã cụp đuôi, bỏ chạy mất dạng.

 

Tống Ngân Việt giành chiến thắng, rõ ràng vô cùng phấn khích.

Đôi mắt anh sáng rực, chiếc đuôi sói vẫy liên tục, rồi theo bản năng, anh lao về phía tôi, như thể đang mong tôi công nhận công lao của mình.

 

【Vợ đừng sợ, anh đã đuổi con hổ xấu xa kia đi rồi.】

 

Nhưng ngay sau đó, dường như nhớ ra điều gì, tai anh lập tức cụp xuống, bước chân khựng lại, không dám tiến thêm bước nào về phía tôi.

Anh đứng yên tại chỗ, dùng đôi mắt trong veo nhưng đầy ngốc nghếch nhìn tôi chăm chú. 

 

【Vợ, là vợ của anh!】

 

Tôi hừ lạnh một tiếng đầy kiêu kỳ. 

 

Thực ra, cơn giận vì chuyện Tống Ngân Việt bỏ chạy hôm đó, tôi đã quên từ lâu.

Nhưng không hiểu sao, vừa nhìn thấy anh, sự bực bội ấy lại ùa về.

 

Thế là, tôi giận dỗi quay lưng, bước xuống núi, cố tình tỏ vẻ khó chịu, xem anh có còn dám bỏ đi mà không nói lời nào nữa không!

 

Khi tôi lặng lẽ bước đi, trong khóe mắt vẫn thấy Tống Ngân Việt đang lén lút đi theo sau, cẩn thận từng chút một.

 

【Vợ đang giận mình sao?】

【Tộc trưởng nói, nếu vợ giận, phải vào thung lũng hái những bông hoa rực rỡ nhất mới có thể dỗ được.】

【Mình phải đi ngay thôi!】

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page