Thật khó để không rung động.
Nhưng mà giữa tôi và anh, có quá nhiều khoảng cách.
Tuổi thọ của mỹ nhân ngư kéo dài gần 700 năm, còn đời người thì ngắn ngủi vô cùng.
Những trải nghiệm, những tổn thương của anh, quá khứ của tôi, khoảng cách giữa chúng tôi… đâu chỉ một câu “thích” là có thể xóa nhòa?
Càng dây dưa, càng lún sâu.
Ranh giới giữa tôi và anh đã bị vượt qua quá nhiều lần.
Thứ ấm áp mà tôi tham luyến, một ngày nào đó sẽ biến thành một cách thức khác, đ.â.m thẳng vào tim tôi một cách chính xác.
Trong cuộc đời tôi, chẳng phải mọi chuyện luôn như thế sao?
Vì vậy, khi mọi thứ vẫn còn kịp cứu vãn, nên sớm dừng lại.
Ngao Ngọc khẽ nắm lấy tay tôi, giọng nói đầy ấm ức: “Bạch Dư, có phải em chê anh xấu, không muốn anh nữa?”
Nói xong, nước mắt anh lại biến thành những con cá cơm bạc lấp lánh.
Tôi quay lưng lại, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.
Phải làm sao để giải thích được vực thẳm giữa chúng tôi đây?
Thấy tôi im lặng, Ngao Ngọc cuống lên, vội nói thêm: “Anh sẽ rất ngoan, sẽ không làm phiền em đâu. Nếu em không muốn người khác biết, chúng ta có thể lén ở bên nhau, được không?”
Tôi bất lực quay lại, nhìn thấy anh vừa lau nước mắt.
Dưới đất đã có hơn chục con cá cơm nhỏ.
Tôi chỉ biết thở dài.
Anh nở một nụ cười gượng: “Chúng ta có thể lén lút mà…”
Trông anh chẳng khác nào một chú chó Golden to lớn, ướt đẫm vì mưa, chạy về nhà trong cơn tủi thân, cả người ướt sũng.
Tôi chậm rãi gạt tay anh ra, lắc đầu: “Không được.”
Rồi cứng rắn nói: “Em không thích anh.”
Ngao Ngọc mấp máy môi, ánh mắt đầy tổn thương càng hiện rõ hơn: “Nhưng rõ ràng em đã hôn anh.”
Tôi giải thích: “Đó là vì hôm nay em không vui thôi.”
“Tại sao?”
Tôi định giải thích về chuyện bố mình ngoại tình, mẹ mình bỏ đi, nhưng lại cảm thấy lý do này chẳng đủ để khiến anh từ bỏ.
Vì thế, tôi thẳng thắn nói với anh: “Vì vị hôn phu cũ của em sắp đính hôn với người khác.”
“Quả nhiên, em thích hắn ta!” Biểu cảm đầy mong đợi của Ngao Ngọc dần dần lạnh đi: “Trong mắt em, anh là gì? Một kẻ thay thế xấu xí sao?”
Tôi im lặng, không trả lời.
Anh đ.ậ.p mạnh cửa rồi bỏ đi.
5.
Bát cháo hải sản trên bàn vẫn còn nghi ngút khói, tôi múc một bát đặt trước mặt mình.
Trong làn hơi nước bốc lên, tôi âm thầm khóc hết những giọt nước mắt đã kìm nén suốt những năm qua.
Sau đó, mở khung trò chuyện, lần lượt trả lời từng tin nhắn.
Ngôn Trình gần như đáp lại ngay lập tức: [Được đồng hành cùng với chị trong lễ đính hôn của người nhà là vinh hạnh của em. Hẹn gặp không gặp không về.]
Còn ông bố tốt của tôi chỉ lạnh lùng nhắn lại một câu: [Đến đúng giờ, nhớ biết điều một chút.]
Thật là một gia đình tuyệt vời.
Bố bỏ rơi tôi và mẹ, lao vào vòng tay của người thứ ba, đối xử với con gái của bà ta – Đỗ Vi – như con ruột, gọi đó là “tình yêu đích thực ở tuổi trung niên”.
À, suýt quên, Đỗ Vi giờ đã đổi tên thành Bạch Vi, hiện là đại tiểu thư của Tập đoàn Bạch thị, cũng là người thừa kế duy nhất.
Còn mẹ tôi, sau một năm chìm trong trầm cảm, đã bỏ rơi tôi, đi nước ngoài cùng với một người đàn ông khác.
Nói rằng để “chữa lành vết thương”, nhưng để lại cho tôi món nợ 200 ngàn.
Vị hôn phu thanh mai trúc mã của tôi, Thư Trường Niên, đã kịp thời hủy bỏ hôn ước, rồi hạnh phúc bên cô con gái của người thứ ba.
Còn tôi, ba năm cuối đại học vừa làm vừa học, bị mẹ kế đuổi khỏi căn nhà duy nhất, suýt chút nữa phải ngủ ngoài đường.
Điều đáng an ủi duy nhất là từ nhỏ tôi đã không thích Thư Trường Niên.
Thế nên việc hắn ta và Bạch Vi đến với nhau, tôi vỗ tay tán thành.
Đúng là cặp đôi r.á.c rưởi trời sinh.
Tôi mở hộp thư rác, và quả nhiên, nhìn thấy tin nhắn của Thư Trường Niên.
Hắn ta nói: [A Dư, anh sắp đính hôn rồi.]
Phì!
Đúng là đáng ghét thật.
You cannot copy content of this page
Bình luận